chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Duẫn Hạo về tới nhà, phát hiện Tại Trung đã đi ngủ, hắn nhẹ nhàng cởi quần áo rón ra rón rén trèo lên giường, nằm ở bên cạnh Tại Trung.

Có lẽ là nhận ra Duẫn Hạo tới gần, Tại Trung trong mộng xoay người lăn vào trong lòng Duẫn Hạo, tự động tìm một vị trí ấm áp thoải mái tiếp tục ngủ say.

Duẫn Hạo nhịn không được chọc chọc má phúng phính trắng nõn của cậu gọi: "Tại Trung...Tại Trung...."

Chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như vậy, chỉ cần nhớ tới một người tâm tinh u ám có thể biến thành hư không, trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Tại Trung bị hắn chọc có chút không kiên nhẫn, hai ba lần gạt cái tay đang quấy rối mình ra, miệng mơ mơ màng màng nói: "Duẫn Hạo, đừng nháo."

Duẫn Hạo vuốt ve má cậu nói: "Tại Trung, em thật sự không giận anh chứ?"

Tại Trung rốt cục bị hắn đánh thức tỉnh lại, nhưng không có ngẩng đầu mà vẫn chôn ở trong ngực Duẫn Hạo, lắc đầu nói: "Là em nhất thời kích động, mọi chuyện đều đã quan...dù sao thì anh cũng không nói sai."

Tại Trung nói chuyện hơi thở nóng hổi nhất nhất phả lên da thịt màu lúc mạch của Duẫn Hạo, khiến hắn trong lòng ngứa ngáy.

"Anh thật sự không cố ý." Duẫn Hạo dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu Tại Trung: "Đó cũng không phải suy nghĩ thực sự của anh."

Tại Trung gật đầu, cười nói: "ngay cả lời nói khi tức giận hay lời nói chân thật em còn không phân biệt được, như vậy nghiên cứu tâm lý học của em trước đây đều vứt xuống sông xuống bể, anh không cần để ý, người bị chỉ ra tâm tư là em, nhưng sao anh trông còn khó chịu hơn em vậy?"

"Bởi vì anh luyến tiếc." Duẫn Hạo nói.

Luyến tiếc em khổ sở, luyến tiếc em thương tâm, luyến tiếc em đơn độc, so với những cái đó thì điều càng làm anh khổ sở đó là những cảm giác đó lại là anh gây ra cho em.

"Lời ngon tiếng ngọt." Tại Trung nói, đột nhiên một ngụm cắn lên điểm hồng anh trước ngực Duẫn Hạo: "Xem anh về sau còn dám nói lung tung và to tiếng với em không."

Duẫn Hạo vẫn không động đậy mặc cậu cắn, dù sao Tại Trung cũng luyến tiếc nên không cắn mạnh chút nào, chút lực đạo ấy đối với hắn mà nói chỉ như khiêu khích mà thôi, nếu mỗi lần hắn nói sai đều có thẻ đổi lấy trừng phạt như vậy, hắn không ngại mà nói sai thêm vài lần.

"Lời ngon tiếng ngọt là thật, nhưng tâm ý của anh lại càng thật hơn."

Trước mặt Tại Trung, Duẫn Hạo luôn không tự chủ được mà biểu đạt tâm tình của mình.

Anh không tìm được chứng cớ anh yêu em, chỉ có thể không ngừng đối với em kể ra những căn cứ xác minh tình yêu của mình, chứng minh cho em biết anh yêu em nhường nào.

"Vậy lời nói lúc nãy..." tuy rằng lời nói đó rất buồn nôn và cũng không phải do mình nói nhưng khi nhắc lại vẫn khiến Tại Trung đỏ mặt: "Không phải do anh nghĩ ra đi."

Duẫn Hạo thành thực gật đầu: "Là lời thoại trong một vở kịch anh rất thích."

Tại Trung kinh ngạc: "Anh còn xem kịch sao?" này quả thực so với việc cậu nghe Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên nói yêu nhau còn khó tin hơn.

Duẫn Hạo nói: "vì sao anh không thể xem kịch chứ?"

"Em vẫn cảm thấy anh chính là loại người thà ở trong nhà xem phim còn hơn là chạy tới rạp háy xem những vở kịch nói nặng nề."

Duẫn Hạo cầm chặt hai bàn tay cậu trong tay mình, thanh thanh cổ họng nói: "đó là vở kịch mẹ anh lúc sinh thời rất thích, là do một người Trung Quốc viết, đáng tiếc vẫn chưa được diễn ở sân khấu nước ta, anh chỉ là thấy vở kịch đó trong phòng mẹ anh."

"Cho nên nói anh vẫn thuộc loại tình nguyện ở nhà xem phim cũng không chạy tới rạp hát để xem kịch."

Duẫn Hạo buồn bực: "Đây là trọng điểm sao?"

"Đương nhiên rồi, này chứng minh em đọc tâm lý anh chuẩn." Tại Trung đắc ý.

Duẫn Hạo nhíu mày: "em đọc tâm lý anh?"

Tại Trung phát hiện mình vạch áo cho người xem lưng rồi liền nghịch ngợm thè lưỡi nói: "A ha ha... ngẫu nhiên ngẫu nhiên thôi, em chỉ là muốn hiểu anh sâu sắc hơn chút thôi." Rồi giơ ngón cái và ngón trỏ làm hành động chỉ chút chút thôi.

Duẫn Hạo nói: "Là làm sâu sắc hiểu biết của anh đối với em đi, em đã hiểu rõ được chân tình anh như vậy rồi, thì anh cũng chỉ còn cách bày tỏ ở phương diện chân tay thôi."

Nói xong, một đôi bàn tay to lớn ở bên hông Tại Trung hoạt động ái muội, ý tứ khiêu khích không nói mà minh.

Tại Trung vội vàng giữ hai tay đang tác quái của hắn lại: "Em chú trọng tâm linh câu thông hơn."

"Anh cũng thế." Duẫn Hạo gật đầu, hai tay càng lúc càng đi xuống, ở khố hạ Tại Trung lưu luyến không rời: "Anh luôn cho rằng thân thể trao đổi hay tâm linh câu thông đều trọng yếu như nhau."

"Vậy chúng ta hiện tại tâm linh câu thông trước đi." Tại Trung tích cực lảng sang chuyện khác: "Vậy vở kịch kia tên là gì? Mẹ anh thích nhất vở kịch đó sao?"

Duẫn Hạo vừa ý tứ xoa bóp cái mông cong vểnh của Tại Trung vừa nói: "Vở kịch kia tên gọi tình yêu bò tót."

"Hả, cái gì cơ?" nghe chủ đề thì giống như là viết về tình yêu nhưng sao cái tên lại như đang viết về thế giới động vật vậy.

"Nội dung viết về tình yêu." Duẫn Hạo nói: "Em có biết vì sao lại gọi là tình yêu bò tót không?" cảm giác được Tại Trung trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu.

"Bởi vì khi hoàng hôn buông xuống, thị lực của bò tót là lúc kém nhất, ám chỉ mọi người trong lúc yêu đương đều mù quáng, dễ dàng bị đả động."

Tại Trung cười khẽ: "Mù quáng sao?" có chút đạo lý.

"Cười với anh đi, giống như lần đầu gặp mặt, nói với anh đi, cho dù lời thề ngày mai có biến mất, ôm chặt anh đi dưới trời đêm đẹp đẽ, nhớ tới anh đi, khi em trở nên già nua, dòng thời gian trôi qua, cuối cùng chỉ còn lại mình anh bên em..."

Duẫn Hạo nhẹ giọng tràn ngập cảm tình đọc lên lời thoại chôn dấu ở trong trí nhớ, nhớ tới mẹ mỗi lần đọc câu này dáng vẻ trông thực hạnh phúc, mới trước đây hắn có thể nghe thấy mẹ đọc lời thoại khó hiểu lại phiến tình này trước mặt ba, nhớ rõ hắn từng hỏi mẹ, yêu một người thống khổ như vậy, vì sao còn muốn yêu.

Câu trả lời của mẹ đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.

Mẹ nói: "Bởi vì vui vẻ không phải là toàn bộ của tình yêu, tình yêu chân chính đó là ngay cả thống khổ cũng muốn yêu."

Ngay cả thống khổ cũng muốn yêu, Duẫn Hạo ở trong lòng nghĩ, hắn rốt cục hiểu được ý nghĩa của tình yêu chân chính rồi, không chỉ yêu người mang tới thống khổ cho mình mà còn yêu cả thống khổ người đó mang lại, cùng nhau vui vẻ cùng nhau trải qua thống khổ.

Chờ tới khi Duẫn Hạo phục hồi tinh thần, mới phát hiện Tại Trung trong lòng không biết từ khi nào lại tiến nhập vào mộng đẹp rồi, hắn nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cậu nói: "Anh yêu em, Tại Trung."

"Ừm." Tại Trung thấp giọng đáp lại: "Em cũng vậy."

Một câu em cũng vậy của Tại Trung lại khiến Duẫn Hạo cả đêm không thể nào chợp mắt, hắn cảm thấy nội tâm mình tựa như bị người một phen đốt cháy, nóng tới mức khiến toàn thân hắn như bị thiêu, dục vọng ở trong lòng kêu gào muốn phát tiết, nhưng nhìn thấy hốc mắt Tại Trung một đôi quầng thâm thì tinh thần liền sa sút, hai người lẳng lặng ôm nhau tới hừng đông.

Sớm hôm sau, khi Tại Trung tỉnh liền phát hiện Duẫn Hạo ghé vào bên giường hai mắt minh lượng nhìn chằm chằm mình, giống như cún con chờ người cho ăn.

Không chút nghĩ ngợi Tại Trung liền với lấy hộp bích quy ở đầu giường, đặt ở dưới mũi Duẫn Hạo cho hắn ngửi ngửiu sau đó quăng ra cửa. (Jer: *đập bàn* há há há....)

Tại Trung: "....."

Duẫn Hạo: "....."

"Khụ khụ.." Tại Trung xấu hổ gãi gãi mũi: "Anh làm em nhớ tới con cún trước đây của em, bộ dáng vừa rồi của anh giống hệt nó."

Duẫn Hạo bĩu môi, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này: "Vậy con cún của em đâu rồi?"

"Chết rồi." Tại Trung mất tự nhiên nói.

.....em còn không bằng ngay từ đầu cái gì cũng đừng nói thì hơn, Duẫn Hạo nhịn không được phiêu mắt xem thường.

"em thật sự không cố ý mà chỉ là buổi sáng có chút mơ hồ." Tại Trung gãi gãi đầu.

"Không sao." Duẫn Hạo khoát tay tỏ vẻ không đáng ngại: "Tại Trung à, em còn nhớ tối qua em đã nói gì không?"

"Hả? cái gì?" Tại Trung mờ mịt nhìn hắn. thực hiển nhiên, đã quên những lời nói tối qua của mình.

Duẫn Hạo nhịn không được buông thõng hai vai, sớm biết vậy đã lấy điện thoại ra ghi âm lại rồi, Tại Trung thổ lộ a, chỉ nghe được một lần mà thôi.

Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Duẫn Hạo, thật sự giống hệt con cún trước đây cậu nuôi, khi thất vọng hai mắt liền ướt sũng, bao hàm ủy khuất.

"mau đi đánh răng rửa mặt đi." Tại Trung đẩy Duẫn Hạo tới phòng tắm, ở trước cửa hôn môi hắn một cái an ủi: "hôm nay em làm bữa sáng, anh muốn ăn gì?"

Duẫn Hạo nhịn không được đòi thêm một nụ hôn nữa, thẳng tới khi đè Tại Trung ở trên ván cửa hôn cậu tới khó thở mới bỏ qua.

"Anh chưa đánh răng." Tại Trung bất mãn.

Duẫn Hạo cúi đầu chạm nhẹ lên đôi môi bị hôn sưng đỏ của Tại Trung: "Em cũng chưa, nhưng hương vị thực tươi mát."

Tại Trung cười đem hắn đẩy vào phòng tắm: "Nhanh đánh răng đi, sắp muộn rồi, em đi làm bữa sáng."

Mỗi người có cách lý giải tình yêu của riêng mình, phương thức biểu đạt tình yêu cũng không ai giống ai, có người nói, tình yêu không chỉ đặt ở ngoài miệng mà là đặt ở trong lòng, luôn tự nhắc nhở, lân nhau đếu sáng tỏ, tất cả tư vị đều như người uống nước ấm lạnh đều tự mình cảm nhận.

Mặc kệ người khác có tin không, nhưng thế giới này luôn có một người là mảnh ghép còn lại của mình, đi theo mình cả đời, cùng mình phồn hoa được mất.

Một tuần sau, trong giới giải trí Seoul xuất hiện một tin tức lớn, chính là siêu người mẫu nổi tiếng Tô Phỉ Phỉ, đã đồng ý gả cho bạn trai lâu năm của mình, đó là một giáo viên ở trường trung học bình thường ở ngoại ô, trên TV, Tô Phỉ Phỉ lãnh diễm lúc này lại đạm mạc nhìn màn ảnh, trả lời các câu hỏi của phóng viên một trăm lẻ một câu hỏi nhưng trong mắt Tại Trung có thể thấy khóe mắt cùng đôi môi cô luôn lan tràn ý cười hạnh phúc.

Cô ấy quả nhiên có bằng chứng ngoại phạm nguyên vẹn, người yêu cô là một giáo viên dạy học ở một thôn nhỏ hẻo lánh, cô mỗi tuần đều lái xe tới để gặp anh, anh ta chính là nhân chứng tốt nhất cho cô.

Nhưng cô lại không muốn bất luận ai biết tới, bởi vì cô thực sự yêu người đàn ông này, cô rõ ràng biết tình cảnh của bản thân, lại rất khó có thể bứt ra được giới giải trí đầy thị phi này, một khi tình cảm của cả hai bị làm sáng tỏ thì người đầu tiên bị liên lụy chính là nam nhân này. Mà hiện tại cô đã không chút sợ hãi mà công khai, Lý Thái Anh đã chết, người luôn ức hiếp cô cũng mất, giới giải trí chính là luôn xuất hiện người mới một cái vòng luẩn quẩn, cô có thể ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp mà rút lui, giã từ ai cũng không thể ngăn cản.

Tại Trung tắt ti vi, yên lặng suy nghĩ, chỉ mong Tô Phỉ Phỉ không phải là người bị tình yêu che mắt mù quáng.

Còn có một tin nữa, luật sư của Lý Thái Anh nhận được một bưu kiện, bên trong có giấy tờ công chứng tài sản của Lý Thái Anh và Lương Khắc Vũ, cùng một phần di chúc, tờ di chúc có ghi rõ ràng là sau khi Lý Thái Anh chết đi toàn bộ tài sản sẽ quyên góp hết cho tổ chức từ thiện của chính phủ.

Lương Khắc Vũ cự tuyệt chấp nhận tờ di chúc này, kêu gào muốn gặp tòa án.

Nhưng sau khi tòa án kiểm chứng thực hư của tờ di chúc, tuyên bố phần văn kiện này có hiệu lực.

Trong lúc nhất thời, Lương Khắc Vũ mất hết toàn bộ, cái gì cũng không có, công ty cũng rơi vào vòng phá sản.

Tại Trung đọc tin xong, ném tờ báo xuống, chậm rì rì đi lên sân thượng cảnh cục, gọi điện thoại cho Garcia.

"Làm gọn lắm, baby, anh thích em rồi đấy."

"Nếu thích em như vậy, liền chạy nhanh về đây nhìn em đi, anh không biết là em nhớ anh tới phát điên rồi sao?" Garcia trêu chọc.

"Em biết mà, I'll be back soon."

"ít dùng lời thoại phim lừa em, bộ coi em dễ gạt vậy sao?"

"Anh sao dám, anh là nói sự thật." Tại Trung dựa vào lan can, thả lỏng nhìn lên bầu trời rộng lớn vô ngần trên cao, thì thầm tự nói: "Anh rất nhanh sẽ trở về."

Một lòng nói giỡn với Garcia, Tại Trung cũng không phát hiện nhất cử nhất động của bản thân đã sớm rơi vào một ống kính máy ảnh tầm xa, một ánh mắt thông qua thấu kính lạnh lùng theo dõi cậu.

Hết chương 41

n":� �R-&�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro