chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xương Mân vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng: "Vậy thời gian tử vong là lúc nào?"

"Khoảng 9h tối, thời gian chính xác thì phải đợi phẫu thuật tử thi."

Duẫn Hạo cắt ngang: "Nghiệm không được thì nói là nghiệm không được, thi thể đã bị cắt thành nát bấy như vậy cậu còn muốn giải phẫu? cắt thành miếng nhỏ để xếp gỗ sao?"

Tiểu Thôi không cho là đúng nói: "Tôi là pháp y, hung thủ là đồ tể, tôi là chuyên nghiệp, còn gã là bán thịt, giải phẫu học kiến thức bao la, các cậu sao có thể hiểu được." nói tới đây, Tiểu Thôi không hảo ý mỉm cười: "Nhưng trong tổ các cậu có một người có thể hiểu được học vấn tinh thâm này, Phác tổ trưởng đâu? Sao không thấy cậu ấy tới?" nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đã tràn đầy ý trêu chọc.

Duẫn Hạo đồng tình nhìn Tiểu Thôi lắc đầu, giờ mà còn dám đi trêu chọc Phác Hữu Thiên? Không biết cậu ta đã có lưỡi độc hộ thể rồi sao?!

Quả nhiên ngũ độc giáo chủ không bỏ qua: "Anh tìm anh ấy làm gì?"

Tiểu Thôi có thâm ý khác: "mặc kệ là pháp y hay giải phẫu tôi cũng coi như là nửa đồng nghiệp nửa tiền bối của cậu ta, đối với đồng nghiệp cũ đương nhiên sẽ muốn chỉ điểm nhiều hơn chút, như vậy mới có phong phạm cao nhân tiền bối thôi."

Xương Mân khoanh tay trước ngực hỏi: "Thu phí không? Nếu thu phí thì không cần."

Tiểu Thôi sửng sốt: "Tôi giống bọn bịp bợm giang hồ vậy sao?" nói mình cứ như chỉ biết hết ăn lại uống vậy.

Xương Mân yên lặng đánh giá anh ta hồi lâu nói: "Anh có thiên phú giống chỉ số thông minh."

Tiểu Thôi căm giận nói: "Đúng, cậu thì cực có thiên phú, cậu là giang hồ đệ nhất đại lừa đảo."

Xương Mân hoàn toàn lơ đễnh: "Anh cũng rất thiên phú." Thấy vẻ mặt quỷ dị của Tiểu Thôi, Xương Mân tiếp tục nói chậm tiếp: "Chính là làm thủ hạ bại tướng của giang hồ đệ nhất đại lừa đảo, giang hồ đệ nhất đại ngốc tử."

Tiểu Thôi: "...."

Duẫn Hạo đồng tình vỗ vỗ vai Tiểu Thôi: "Lần sau đổi ai không thích nói chuyện tới khám nghiệm tử thi đi."

"Vì sao?"

Duẫn Hạo chỉ chỉ Xương Mân: "Tôi cũng không muốn người của phòng pháp y các cậu bị tổn thương tinh thần, dù sao chúng ta vẫn phải hợp tác nhiều năm nữa."

Tiểu Thôi nói: "Tôi chỉ cảm thấy cậu ta thật sự quá kiêu ngạo nhịn không được muốn giáo huấn một chút mà thôi."

Duẫn Hạo thở dài, khoát tay: "Kết quả giáo huấn cậu đã thấy rồi, vẫn nên buông tha đi." nếu có thể giáo huấn được thì người của tổ trọng án đã sớm báo thù từ kiếp trước, có oan ôm oan, phỏng chừng phòng pháp y vẫn còn phải xếp hàng ở đằng sau.

Nhưng công lực nói lời ác độc của Thẩm Xương Mân đã đạt tới cảnh giới tối cao khiến người ta cũng chỉ biết nén giận mà không làm gì được.

Tiểu Thôi buồn bực: "Cậu chẳng lẽ không thể lợi dụng chức vụ giáo huấn cậu ta một chút sao?"

Duẫn Hạo tỏ vẻ thâm minh đại nghĩa thủ trưởng tốt nói: "Tôi là người công tư phân minh."

Tiểu Thôi phiêu mắt xem thường: "Là sợ cậu ta trả thù đi, phòng các cậu rốt cuộc làm thế nào chịu đựng được cậu ta?"

"Nói dễ nghe thì là tu thân dưỡng tính, còn nói khó nghe chính là chịu nhục."

"Cảnh giới a." Tiểu Thôi giơ ngón cái lên: "Phỏng chừng tôi vẫn chưa đạt được tới cảnh giới này."

"Tin tôi đi, ở chung lâu ngày với cậu ta thì cậu cũng tự nhiên mà đạt được."

Tiểu Thôi lập tức lắc đầu: "Xin khiếu. tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm."

Nói xong, liền lập tức thu dọn mọi thứ vẫy tay tạm biệt với Duẫn Hạo trở về cảnh cục.

"Báo cáo khám nghiệm tử thi chiều tôi sẽ chuyển cho cậu, về trước." Tiểu Thôi cũng hướng về phía Xương Mân vẫy tay chào.

Xương Mân nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, lập tức đi tới trước mặt Duẫn Hạo.

.....

Tiểu Thôi trên đường trở về lẩm bẩm: "Thẩm Xương Mân đến tột cùng là mắt kém không thấy mình hay là mắt quá tốt đến nỗi thấy cũng làm như không thấy nhỉ?"

Xương Mân cầm một túi plastic trong suốt đựng vật chứng, bên trong để cái thẻ cảnh sát nói: "Vật phẩm tư nhân của nạn nhân đều ở trong túi xách còn nguyên vẹn, túi xách để ở góc sáng ven đường, ví tiền, CMT, tiền mặt, thẻ ngân hàng, đều còn đầy đủ không thiếu thứ gì, chỉ có thẻ cảnh sát lại không đặt ở cùng với những thứ khác mà là để trong túi quần nạn nhân."

Duẫn Hạo vươn tay tiếp nhận: "Làm vậy có ý nghĩa gì? Không lấy tiền chứng minh mục đích của hung thủ không phải là ăn cướp, thủ pháp tra tấn nạn nhân và giết người không giống như đang báo thù, giống đang hả giận hơn."

Xương Mân nói: "Nhưng Chu Lỵ mấy tháng trước mới được điều tới đây, trong một thời gian ngắn em rất khó tưởng tượng phải có cừu hận thế nào mới có thể khiến hung thủ ra tay ngoan độc như thế."

Duẫn Hạo nói: "Vậy cũng không nhất định, nếu Chu Lỵ giống cậu ở khoán nói lời ác độc."

"Ý anh là anh đối với em luôn ôm suy nghĩ biến thái?" Xương Mân hỏi.

Xương Mân một bộ ánh mắt chịu nhục, tựa như Duẫn Hạo đối với mình có suy nghĩ là vũ nhục bản thân cậu.

Duẫn Hạo khinh thường nói: "Cậu quá nhạy cảm."

"Đó là bởi vì anh công kích vào điểm mẫn cảm của em."

.....

Hai người đứng đối diện với nhau lúc lâu, Duẫn Hạo đỡ trán nói: "Thật sự là một đoạn đối thoại quỷ dị."

"Cho nên cứ thế mà đình chỉ đi." Xương Mân tức giận nói: "Em đi quanh đây hỏi một chút, xem có manh mối gì không."

Duẫn Hạo ừ một tiếng, cũng bắt đầu chuyên tâm đánh giá hiện trường phạm tội trước mắt, nơi Chu Lỵ phát sinh ngoài ý muốn cách cửa ngõ khoảng một trăm thước.

Ngõ tuy rằng nhỏ hẹp nhưng cũng không quá hẻo lánh, đối diện ngã tư đường còn có rất nhiều các cửa hàng đang buôn bán, cho nên không tính là địa điểm kín đáo để giết người, hơn nữa Duẫn Hạo biết, vùng này thường xuyên có cảnh sát khu vực cố định đi tuần tra thường xuyên.

Như vậy, hung thủ sao có thể thần không biết quỷ không hay đem Chu Lỵ tra tấn ơ chỗ này, rồi giết hại? nếu Chu Lỵ từng phản kháng phát ra tiếng kêu cứu vậy vì sao không ai nghe thấy? hay là...ánh mắt Duẫn Hạo ngưng trọng, Chu Lỵ căn bản không thể mở miệng kêu cứu?

Duẫn Hạo đi qua đi qua lại trong ngõ, mong muốn phát hiện được chút dấu vết còn sót lại, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng trên một vết máu bắn trên một chút đất, hắn nghi hoặc chăm chú nhìn, là hắn nhìn lầm sao? Vì sao thoạt nhìn phía dưới giống như có chữ viết.

Duẫn Hạo chậm rãi lại gần, ánh mắt quan sát vết máu, dùng chân ma sát vài cái lên mặt đất, lộ ra hai chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Thẩm phán!

Đây là manh mối tương quan duy nhất hung thủ lưu lại.

Duẫn Hạo lập tức gọi mọi người tập trung tới, để bọn họ chụp lại chữ viết bằng máu.

"Trở về đưa cho phòng giám định xem chữ viết có thể cho chúng ta manh mối gì." Duẫn Hạo nói với Lotus, thấy Lotus gật đầu rồi mới xoay người đi ra hướng cửa ngõ.

"Lão đại, anh muốn làm gì?"

"Đi tìm xem có người nào nhìn thấy không." Duẫn Hạo như có như không nói.

Đi khỏi ngõ nhỏ, Duẫn Hạo mới phát hiện ngõ này nối thông với ngã tư đường nơi mà hắn theo tổ tệ nạn của Tại Trung đi truy quét. Vài tiểu thương bán sách đĩa lậu ven đường người đứng người ngồi đang xôn xao bàn tán cái gì đó, sắc mặt Duẫn Hạo liếc qua phát hiện thấy người quen.

"Hắc, Trương mập." Duẫn Hạo sải bước lớn tiến tới, vỗ mạnh lên vai một người béo lùn, lực đạo tay lớn khiến điếu thuốc trong miệng Trương mập rơi cả xuống đất.

"Thằng cờ hó nào dám hù dọa gia gia?" Trương mập hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, sau khi phát hiện Duẫn Hạo nhướn chân mày đứng sau lưng biểu tình ngoan tuyệt trên mặt lập tức trở nên nịnh nọt hẳn: "A, là Sir a."

Vừa nghe là cảnh sát tìm tới cửa, nguyên bản một đám đang buôn chuyện lập tức tay mắt lanh lẹ thu dọn đồ đạc lập tức biến mất, Trương mập cũng muốn chạy nhưng lại bị Duẫn Hạo túm cổ áo kéo lại.

"Ai ai ai, Sir à, buông tay, buông tay." Trương mập bị Duẫn Hạo tóm tay chân không ngừng giãy dụa.

Duẫn Hạo hừ một tiếng, buông tay túm áo, chặn đường gã lại.

"Hắc hắc." Trương mập bất an xoa xoa tay: "Sao hôm nay Sir lại tới đây?"

"Ở bên kia tra án." Duẫn Hạo chỉ chỉ ngõ nhỏ đằng sau, cười lạnh với Trương mập: "Không phải đã cảnh cáo ông không được phép xuất hiện ở chỗ này rồi sao? Lần trước ông đã nói gì ấy nhỉ?"

"Ai nha, Sir à..." nói tới đây, Trương mập lập tức mặt mày nhăn nhó khó coi: "Khu Đông thật sự không phải nơi dễ sống, thường xuyên có tuần kiểm thậm chí cảnh sát còn ra tay đánh người rất bạo lực, một tên ăn trộm mới bị bọn họ đánh cho đầu rơi máu chảy, không nói một câu đánh liền đánh, còn tịch thu hàng hóa của bọn tôi, này nói làm sao chúng tôi sống nổi."

Duẫn Hạo hừ lạnh nói: "Đối phó với loại người như ông phải dùng thủ đoạn như vậy."

Trương mập ảm đạm: "Cũng không phải vậy, Sir à chúng tôi còn phải kiếm cơm, như hôm nay này, tôi vừa mới mở hàng thì Kim Sir liền mang một đội nhân mã tới truy quét, bị giáo huấn một chút, tôi đang định đổi một nơi khác để tránh đầu sóng ngọn gió thì đến lượt Sir xuất hiện, tôi thấy, sinh ý hôm nay vẫn đừng làm thì hơn."

Duẫn Hạo cốc một cái lên đầu gã: "Ông sợ cái gì, tôi cũng không phải người của tổ tệ nạn."

"A?" Trương mập ôm đầu nhìn hắn, cố trừng lớn đôi mắt tí hi như hạt đậu: "Không phải người của tổ tệ nạn?" vậy mình còn sợ cái quái gì, nghĩ tới đây gã không khỏi đứng thẳng sống lưng.

"Ừ, tôi thuộc tổ trọng án." Duẫn Hạo gật gù nói nốt.

Trương mập vừa mới đứng thẳng thắt lưng được được 2s liền khom người xuống, gã khoát tay nói: "Tôi cũng không làm chuyện gì thương thiên hạ lí a, Sir."

Duẫn Hạo tà liếc gã nói: "Với lá gan của ông cũng chỉ đủ dùng để bán sách đĩa lậu, tôi tới là hỏi ông mấy vấn đề."

" Sir cứ hỏi, tôi nhất định biết gì nói nấy." Trương mập cúi đầu khom lưng.

"Tôi hỏi ông, phụ cận gần đây có phát hiện nhân vật khả nghi hay người lạ mặt nào không?"

Trương mập cào cào mái tóc nói: "Nhân vật khả nghi? Không có a, về phần người lạ mặt thì mỗi ngày đều thấy, tôi không phải ai cũng quen a, kỳ thật tôi cũng mới từ khu đông trở về không bao lâu, khu đông thật quá đáng sợ, thái độ cảnh sát cũng thực ác liệt, tôi cũng là người dân nộp thuế a... Sir biết không..." Trương mập bày ra bộ dáng thao thao bất tuyệt.

"Được rồi, được rồi." Duẫn Hạo không kiên nhẫn đãnh gãy lời gã: "Đông khu hay Tây khu đều không dễ sống, ông nếu muốn an ổn làm ăn thì ngoan ngoãn tìm công việc đứng đắn mà làm, ông thật sự không chú ý tới quanh đây có người nào lạ mặt sao?"

"Thật sự không chú ý." Trương mập thành thật lắc đầu: "Nơi này tốt xấu gì cũng là nội thành mỗi ngày người tới người đi rất nhiều, tôi làm sao có thể nhớ rõ mặt mỗi người được."

"Vậy... buổi tối mấy giờ ông dọn hàng?"

"Khoảng hơn 8h đi, nếu làm ăn tốt thì sẽ hơn 9h, nhưng không tới 10h đâu."

"Tất cả mọi người đều như thế sao?"

"Ai cũng vậy mà." Trương mập khẳng định: "Khu này tới 8h sẽ không còn nhiều người, muốn làm ăn thì phải qua chợ đêm ở phố bên kia."

"Nói như vậy, buổi tối ở khu này rất vắng vẻ lại không an toàn?"

"Cũng không hẳn, khu này buổi tối trị an không tệ, nhưng cảnh sát khu vực thường xuyên đi tuần ở đường cái."

"Vậy ngõ nhỏ kia bình thường có nhiều người qua lại không?" Duẫn Hạo chỉ vào ngõ nhỏ phía sau.

"Cái nào?" Trương mập nhón nhón chân nhìn qua: "A, sir nói cái ngõ kia sao, ban ngày thì người qua lại cũng nhiều nhưng buổi tối thì ít người đi lắm."

Trương mập lại tò mò hỏi thêm: "Sir à, có chuyện gì sao?"

"Không phải chuyện của ông." Duẫn Hạo nói: "Ngày mai đọc báo sẽ biết, vấn đề cuối cùng, người của tổ tệ nạn đi tới đâu rồi?"

"A?" Trương mập hiển nhiên theo không kịp tư duy của Duẫn Hạo, sửng sốt một chút mới nói: "Bọn họ đang đột kích kiểm tra phố bên kia."

"À." Duẫn Hạo cúi đầu ngó ngó trong hòm hàng của Trương mập, phát hiện có không ít đĩa AV tục khí mặt tràn đầy thất vọng nhìn Trương mập một cái.

"Sir cần cái gì sao?" thấy Duẫn Hạo cúi đầu lật xem, Trương mập bản tính kinh doanh dâng lên, bộ dáng nhiệt tình: "Chỗ tôi loại nào cũng có."

"hay nhỉ, dám chèo kéo cả cảnh sát mua đĩa lậu à." Duẫn Hạo giơ giơ ta định cho gã một cú rồi lại nói: "Tôi chỉ muốn lấy mấy cái đĩa về làm chứng cớ."

Trương mập vẻ mặt đau khổ: "Lại lấy? tổ trọng án cũng cần sao? Vừa rồi Kim tổ trưởng cũng cầm mấy cái đĩa về làm chứng cớ rồi, sir qua chỗ Kim sir lấy đi, mấy người trong tổ Kim sir cũng thi nhau lấy, này có khác gì tịch thu đâu? Nếu còn xuống tay như vậy tôi lấy gì mà làm ăn a."

Ánh mắt Duẫn Hạo sáng lóe, không tưởng tượng được Tại Trung mặt ngoài thoạt nhìn thì thờ ơ, lúc làm thì dục cự còn nghênh nhưng trên thực tế lại rất muốn đúng không.

Hắn vỗ mạnh vai Trương mập thêm cái nữa nói: "Có tình huống gì tôi sẽ gọi ông, đi trước."

Duẫn Hạo xuyên qua ngã tư đường rất nhanh phát hiện thân ảnh quen thuộc ở ngã tư đường đối diện.

"Tại Trung." Hắn đối với thân ảnh cao gầy gọi.

"Duẫn Hạo?" Tại Trung đang dẫn theo tổ tệ nạn đi kiểm tra nghi hoặc quay đầu, phát hiện là Duẫn Hạo thì liền khởi động cánh tay thon dài bay qua hàng rào bảo vệ, mạnh mẽ như hắc báo dưới ánh mặt trời vận sức chờ phát động.

Duẫn Hạo đứng ở bên đường đối với Tại Trung vẫy vẫy tay, hắn mỉm cười, chuẩn bị đi sang, sau đó lại phát hiện thêm một thân ảnh quen thuộc, hơn nữa khuôn mặt kia nhìn có chút quen mắt.

Hay là do cảnh viên mới gia nhập hiện nay đều dựa theo một khuôn mặt để tuyển dụng? Duẫn Hạo 囧 囧 nghĩ.

"Không thể tưởng tượng được, lúc cậu không lái xe lại càng nguy hiểm." Tống Chung Cơ nhìn hắn ý vị thâm trường nói.

Duẫn Hạo 囧 囧: "Em còn tưởng sư huynh đã bỏ tổ giao thông sang kiêm chức ở tổ khác."

Tống Chung Cơ lấy sổ ra, ngắn gọn hồi đáp: "Tôi hôm nay tới thay ca, nếu cậu không ngại có thể giải thích tôi lý do vì sao cậu không để ý sinh mạng mà nguy hiểm đi ngang qua đường cái không?"

Duẫn Hạo đã phát hiện bọn họ đang trong tình huống quỷ dị thì Tại Trung đã băng qua đường đi tới, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Để tâm."

"Vậy hi vọng cậu không ngại nộp tiền phạt đi." Tống Chung Cơ nói. (Jer: =)) đi bộ cũng bị phạt, chết với cái tổ này =)))

"Sự tình kì thật không phải như thế." Duẫn Hạo linh cơ vừa động giải quyết việc chung nói: "Em đến là để tìm sư huynh."

Tống Chung Cơ khoanh tay trước ngực, bí hiểm nhìn hắn: "A?nói như vậy cậu là bởi vì tôi mới mạo hiểm tính mạng đi ngang qua đường sao?"

.....

Rõ ràng hắn đã biểu đạt rõ như vậy, nhưng vì sao vẫn có nhiều người không bắt được trọng điểm cơ chứ? Xương Mân 9 thì Tống Chung Cơ cũng 10.

Duẫn Hạo thở dài, biểu tình nghiêm túc: "Không biết sư huynh có biết chuyện Chu Lỵ ở tổ các anh bị sát hại?"

Nói tới đây, ánh mắt Tống Chung Cơ hiện lên tia ảm đạm, đối với nữ đồng nghiệp mới tới này, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm nhưng vẫn là có hảo ý, anh gật đầu nói: "Biết."

Duẫn Hạo hỏi: "Vậy sư huynh có thể nói cho em tình hình công tác, các mối quan hệ, mọi chuyện của cô ấy ở cục không?"

Tống Chung Cơ nghĩ nghĩ nói: "Về cô ấy thì tôi không biết rõ lắm nhưng năng lực lam việc của cô ấy không tồi, mạnh mẽ vang dội, thân thủ cũng rất tốt, mấy thằng nhóc trong tổ tôi còn không đánh lại được cô ấy."

"Vậy cô ấy có từng kết thù với ai hoặc là trong lúc làm việc phát sinh mẫu thuẫn gì không?"

"Không có." Tống Chung Cơ nói: "Tính cách cô ấy rất tùy tiện, hào sảng như đàn ông, theo tôi được biết thì ấn tượng của mọi người với cô ấy rất tốt."

Duẫn Hạo gật đầu, lặng lữ di động bước đi: "Vậy không quấy rầy sư huynh làm việc, em đi trước."

Tống Chung Cơ chắn lại trước mặt hắn: "Hiện tại cậu làm việc đã xong, thì đến lượt tôi làm việc." nói xong, anh đưa một tờ giấy ra trước mặt Duẫn Hạo: "Đi tắt vượt qua hàng rào lan can đường, phạt một vạn won, yêu cầu cậu kí tên vào đây."

"Sư huynh chẳng lẽ không thể cho lần này là trùng hợp sao?" Duẫn Hạo thở dài thườn thượt, trên tờ giấy phượng múa rồng bay kí tên mình.

"Đây đúng là trùng hợp, chính là cậu đoán được trùng hợp lúc đầu nhưng không đoán được trùng hợp kết cục."

Lưu lại câu nói bí hiểm xong, Tống Chung Cơ tiêu sái rời đi.

Vừa vặn Tại Trung cũng đã đi tới: "Duẫn Hạo, sao anh lại tới đây?"

"Ở bên kia tra án." Duẫn Hạo lời ít ý nhiều trả lời, tựa vào bên vai Tại Trung ủy khuất nói: "Anh lại vừa nhận được một hóa đơn phạt."

"Đi bộ cũng có thể siêu tốc?" Tại Trung vô cùng giật mình.

"Là đi tắt trèo qua hàng rào lan can đường, phạt một vạn." Duẫn Hạo buồn bực.

Tại Trung rốt cục nhịn không được bật cười khanh khách như chuông bạc: "Vừa rồi em thấy bóng dáng người ghi hóa đơn phạt trông có vẻ quen mắt, là người quen sao?"

Duẫn Hạo bĩu môi nói: "Là Tống Chung Cơ sư huynh."

"Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp."

Duẫn Hạo nói: "Lúc xui xẻo thì cho dù đường có rộng tới đâu cũng sẽ đụng Tống sư huynh. Nếu đã gặp nhau, vậy chúng ta cùng về nhé?"

"Ừ." Tại Trung gật đầu: "Em gọi bọn Tuấn Tú lái xe tới đây."

Vì thế, người của tổ tệ nạn và tổ trọng án lại cùng nhau chậm rãi đi về cảnh cục.

Hết chương 43

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro