1. Chàng từng nói chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta ở trong vòng tay Người, máu nóng chảy xuống cỏ tươi, thấm đẫm cánh hoa trắng"

Ta bước, lang thang vô định nơi sa trường. Có lúc tưởng chừng ta sẽ ngã xuống, phơi thây trên mặt đất khô cằn này, nhưng không, như có một sức mạnh vô hình níu ta dậy, bắt đôi chân ta phải đi tiếp, nâng đôi tay ta lên để chém giết. Ta như một con quái vật, càn quét trên chiến trường, nhưng dù có chém giết nhiều đến đâu, ta cũng không thấy thoả mãn.

Suốt cả cuộc đời này, ta chỉ mong muốn giết được một người.

...

Ta và hắn quen nhau từ năm sáu tuổi. Hắn vốn con nhà quan văn-Đại sứ giả Lưu Tịnh của An Quốc, ta lại là nữ nhi độc nhất của vị Tướng quân xuất chúng Lê Đặng. Chúng ta rất trái ngược nhau, ta thích võ còn hắn lại chỉ ngày đêm thắp đèn đọc sách. Phụ thân ta đã từng nói, trái ngược nhau để bù trừ cho nhau cũng không sai. Giống như bát quái, ta là đen, hắn là trắng, nhưng cả hai là hoà hợp đến kì lạ. Ta dạy hắn đánh võ, đấu kiếm; hắn dạy ta đọc chữ, làm thơ. Suốt mười năm chúng ta cứ như vậy, nương tựa, chở che, đùm bọc lẫn nhau.

Đến năm ta vừa tròn mười sáu kì trăng, khi mà ta cứ ngỡ đã được gả cho hắn, thì giặc Bắc lại tràn xuống. Chúng cướp bóc, đốt nhà, chà đạp dân chúng; ta không thể đứng nhìn, hơn mười năm qua ta học võ để làm cái gì? Chính là để chuẩn bị cho thời khắc này. Thân là nữ nhân, mà ta lại khoác lên mình áo giáp sắt, tay cầm thương giáo đứng lên trị giặc vì nước. Ta thừa nhận, ngày hôm đó ta đã hồ đồ, ta đào hôn, ta lén trốn ra biên cảnh, ta đã bỏ đi mà không nói cho hắn một lời nào. Ta thừa nhận, ta đã ích kỉ. Ta thừa nhận, ta đã bỏ lại hắn.

Nhưng cốt chẳng phải...vì quốc gia sao? Ta không sai, cũng không hề hối hận.

Bao năm tháng ròng rã trên chiến trường, không biết bao lâu rồi ta chưa gặp hắn. Sau khi dẹp hết các cuộc nổi loạn và giặc phương Bắc, ta đem theo thắng lợi trở về chốn cũ. Đến kinh thành, đâu đâu cũng một màu đỏ thắm, người người chúc mừng cho thắng lợi của An Quốc, vậy mà ta lại không thể cười nổi.

Ta đích thân ra chiến trường, dấn thân vào chỗ chết rồi lại từ địa ngục bò trở lại nhân gian không biết bao nhiêu lần, cốt cũng chỉ vì lời hứa của hắn. Hắn đã từng hứa, nếu ta không phải là chính thê của hắn thì không còn ai có thể. Hắn đã từng hứa, hắn sẽ bảo bọc ta suốt đời. Hắn cũng đã từng hứa...rằng sẽ luôn ở bên ta mỗi khi ta khóc. Nhưng bây giờ cũng chỉ gói gọn lại trong hai chữ "đã từng". Cố nhân nay đã xa, trước mặt ta là một người lạ.

Ta đứng trước hắn, cúi đầu hành lễ. Hắn bây giờ đã là Tể tướng An Quốc, không phải là người mà ta có thể gần gũi, thân cận như ba năm trước. Ba năm trước hắn còn chỉ là một trạng nguyên nho nhỏ, đem sính lễ đến hỏi cưới ta; ba năm trước hắn chính là người bạn thơ ấu của ta, là người ta thích, nhưng giờ đây, hắn là Lưu Duệ Tể Tướng của An Quốc, không phải Tiểu Duệ ham học hiền lành "của ta".

Nhưng, phải gọi một người con gái xa lạ là "Tể tướng phu nhân" cũng thật chát lòng. Ta uống một ngụm rượu, vẫn không thể tiêu tan cái chát. Ta uống một vò rượu, rồi hai vò, ba vò...nhiều đến mức chính ta cũng không thể đếm được nữa.

Ta nhìn mảnh trăng trong mặt nước, tự giễu bản thân.

Trong ba năm có lẻ ta ở trên sa trường, chàng đã làm gì?

Liệu có khi nào hắn từng nhớ đến ta? Từng lo cho ta? Từng quan tâm đến sống chết của ta?

Liệu hắn đã từng?

...

Một thời gian sau, phương Bắc lại một lần nữa đem quân sang xâm lược. Ta vẫn còn đang phải chịu phạt trong Thiên lao vì tự ý lao ra biên cảnh. Nhưng vì đã lập chiến công hiển hách, nên được đại ân xá, miễn tội chết, chỉ phạt nhốt trong Thiên lao ba tháng. Ở đó không có gì bất tiện, lũ lính gác và quản ngục khá là biết điều nên đối xử với ta không giống các tù nhân khác, có phần thoải mái hơn. Chỉ là, chưa hết hạn ba tháng mà hoàng thượng đã hạ chỉ thả ta ra ngoài, chứng tỏ tình hình bên ngoài lúc này đã không còn gì có thể tệ hơn được nữa rồi.

Ta nhận thánh chỉ, lại một lần nữa lui về biên giới phía Bắc dẹp loạn. Hơn nữa thánh dụ cũng không có nói khi nào ta phải hồi kinh; tốt, cả đời này ta cũng không thể gặp lại hắn.

Sau khi dẹp xong giặc trong và ngoài, ta cũng không hề có ý định trở về mà trấn thủ luôn ở phương Bắc lạnh lẽo. Tuy nhiên, quả thực lòng tham của con người vẫn là vô đáy. Cầm thánh chỉ được truyền đến, ta chỉ cúi đầu không nói. Lần đầu tiên trong lịch sử của An Quốc lại đi xâm lược quốc gia lân cận, mở rộng lãnh thổ. An Quốc vốn là một quốc gia ôn hoà từ trước đến giờ, nhưng kết cục...

Ta không có ý kiến gì cả, chính xác hơn là không có quyền làm thế, nhiệm vụ của một tướng quân đó chính là đánh, là tuân theo thiên tử. Chỉ vậy thôi. Nhưng cái mà ta không ngờ được, đích thân Lưu Duệ tể tướng lại phải lặn lội đến phương Bắc xa xôi để làm quân sư cho ta.

Nói ta chết tình với hắn thì cũng không hẳn, ta có lẽ...vẫn còn sót lại một chút lưu luyến.

Khoảng thời gian đó là một khoảng trầm lặng giữa ta và hắn. Dù ta có dày vò, ép thúc hắn thế nào, đòi hỏi cao thế nào, hắn cũng lặng lẽ hoàn thành tốt. Hắn dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, ta không biết trong đó rốt cuộc là có bao nhiêu chán ghét, nhưng ánh mắt đó làm ta đau, rất đau tại nơi ngực trái.

Hắn thực sự muốn vạch rõ ranh giới với ta?

Muốn lạnh nhạt? Muốn rũ bỏ quá khứ? Muốn quên đi hắn đã từng biết một người con gái vì một câu nói của hắn mà đã bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân?

Ta cười nhạt một tiếng, trong lòng biết rõ câu trả lời, mà vẫn mong đợi một lời xoay tâm chuyển ý.

...

Ta bắt đầu trở nên kì lạ.

Ta không biết nữa, có lẽ ta điên rồi, điên thật rồi. Ta càng ngày càng yêu thích việc đánh giặc, nhìn lũ mạt hạng đó tan tác, từng người ngã xuống, máu đổ xuống càng nhiều thì ta lại càng dễ chịu. Dường như có một thứ bức bối trong người ta, và nó đang dần mạnh lên như một con dã thú chỉ chực nhào ra khỏi lồng.

Thần trí của ta ngày càng không rõ ràng, hình như hôm nay ta lại tàn bạo hơn một chút.

Ta nhớ rõ ta đã bắt được Đại thống soái của Bắc Quốc, sau đó điên cuồng chém trên người hắn, đến khi con người kia chỉ còn lại là một khối cốt nhục mơ hồ không rõ.

Ta không biết lúc đó quân lính nhìn ta như nào, không biết Bắc quốc nhìn ta như nào, cũng không biết...lần này Lưu Duệ sẽ nhìn ta với ánh mắt như thế nào?

Kinh tởm, chán ghét, giống như đang nhìn một con quái vật chăng?

Haha, dù sao trước mắt ta cũng chỉ còn một mảnh màu đỏ. Lê Hoạ đã chết, nàng ta đã chết từ cái giây phút Lưu tể tướng phụ nàng, đã chết từ cái lúc Lưu tể tướng vung tay đánh nàng ta chỉ vì một nữ nhân khác.

Vì một chữ tình mà ngay cả bản thân cũng bán mình cho quỷ dữ, thảm hại biết bao...

Đánh đến tường thành cuối cùng, là điều tối kỵ của một tướng quân. Ta trở về trong sự sùng bái của bách tính, sự sợ hãi của hoàng đế, sự đau lòng của cha và mẹ. Có lẽ cái mạng này cũng chả trụ được lâu nữa, chừng nào thánh thượng vẫn coi ta như một cái gai bén nhọn.

Ta trở về Lê phủ, đi loanh quanh một hồi, rốt cuộc lại đến bên gốc bằng lăng năm xưa. Ta cười lạnh, dưới sự chứng giám của hoa bằng lăng, hắn đã hứa rằng đời này chỉ có ta là người hắn yêu nhất.

Một kẻ dối trá.

-Lê Hoạ.

Tiếng nói dịu dàng cất lên, ta quay đầu, dùng đôi mắt vô thần nhìn hắn, chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất. Khi mà ta chưa kịp phản ứng, trước ngực đã truyền đến một cỗ đau đớn. Nhưng mà ta không hề kinh ngạc, hẳn rồi, hoàng thượng đã phái hắn đến giết ta, chỉ không ngờ lại sớm như vậy.

Hắn nhìn trông có vẻ thư sinh, nhưng hoá ra thân thủ lại tốt hơn ta nhiều như vậy. Nghĩ cũng có chút nực cười, công phu không phải là do ta truyền cho hắn sao? Mà cũng không phải, hẳn là hắn luôn che giấu, giả bộ như mình không biết võ.

Cuối cùng ta lại chết trong tay hắn.

Ta không có đủ sức để nói gì nữa, chỉ mở to đôi mắt nhìn hắn thật lâu. Thấy miệng hắn rỉ ra ít máu, ta không khỏi trừng mắt... Hắn?

Hắn muốn đồng quy vu tận cùng ta?

Dường như hắn hiểu được ánh mắt ta, nhìn ta cười không nói, còn ta thì cứ nằm trong ngực hắn mà chờ chết. Mãi về sau, khi ta trụ không nổi nữa rồi, mới mập mờ nghe hắn nói được một câu: "Nếu không thể sống bên nhau, vậy thì hãy chết cùng nhau đi, Lê Hoạ"

Trong vòng tay hắn, ta chìm vào bóng tối.

Hắn là một kẻ xấu như vậy, thế mà ta lại yêu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro