Chị và anh chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị hai mươi chín, sắp sửa ba mươi, yêu anh cũng gần mười năm. Hai anh chị sống chung một nhà đã bảy, tám năm, chắc thứ duy nhất thiếu chính là tờ giấy kết hôn và cái nhẫn cưới. Hai năm trước, với chị,tờ giấy đăng kí hay cái nhẫn chẳng chứng minh được điều gì cả. Chị thấy cả mấy đứa bạn lấy chồng xong lại đau khổ khóc lóc quỵ luỵ vì chồng đi cặp bồ. Lúc cưới thì thấy hạnh phúc lắm, mãn nguyện lắm, cứ bảo chị sao không giục anh rước về, cứ để cho người yêu đi làm phù dâu thế này. Chị chỉ cười trừ, có gì mà phải vội? Anh cũng bảo để anh ổn định thêm tí nữa đã, đằng nào chả cưới, anh còn bận thăng tiến sự nghiệp. Chị cũng ung dung, "đằng nào mà chả cưới".

Chị lại bay nhảy thêm hai năm nữa. Chị du lịch, chị làm đẹp, chị tận hưởng cuộc sống. Còn bạn chị đứa nào cũng xoay như chong chóng chuyện chồng con. Chị vẫn chưa thấy muộn màng gì cả.

Hôm trước, anh bận đi công tác, chị ở nhà, tối đi dạo phố một mình. Chị tình cờ bắt gặp người bạn cũ hồi cấp ba của mình. Cô ấy đi cùng chồng, ở giữa là cậu con trai chắc khoảng bốn, năm tuổi vô cùng kháu khỉnh. Một nhà ba người viên mãn. Chị chợt thấy thèm, thèm cái cảm giác ấy. Cô bạn chủ động đến bắt chuyện với chị:

"-M! D đây. Nhận ra D ngồi cạnh năm lớp 12 không?"

"-Làm sao mà tao quên được. Mà chồng con mày đây á?"

"-Ừ. Bin chào cô đi con."

"-Con chào cô ạ!"

Thằng bé khoanh tay chào ngay ngắn.

"-Bé dễ thương quá!"

Chị quay sang cái D cảm thán.

"-Thế mày đã lấy cái anh gì mà yêu hồi đại học chưa? Thấy năm ngoái con L kể thế."

"-Ôi dào, bao giờ vỡ kế hoạch thì lấy. Tao còn chơi vài năm đã."

"-Khiếp, mày máu thế! Các cụ không giục à?"

"-Các cụ giục nhiều rồi cũng chán thôi ấy mà."

Chị cười xuề xoà. Nhưng chỉ có chị mới biết trong lòng đang nhiễu loạn thế nào. Cái D nói một lúc rồi hai đứa trao đổi số điện thoại. Chị lại đi một mình. Gia đình ba người kia đã đi về hướng khác.

Chị về nhà, trong đầu cứ nghĩ mãi về cuộc nói chuyện buổi tối. Mai anh về, hay là chị hỏi luôn?

Mãi đến đêm hôm sau anh mới về, lúc ấy chị đã ngủ từ lâu. Nhưng ngay lúc anh mở cửa phòng chị đã lờ mờ tỉnh dậy, định lật chăn ngồi dậy thì tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên. Chưa đến hồi chuông thứ hai anh đã bắt máy.
''-Anh vừa về."
Anh cố đè thấp âm lượng xuống nhưng chị vẫn nghe rõ. Linh cảm mách bảo chị có điều gì rất lạ ở đây. Chị giữ im lặng, giả vờ như đang ngủ.
"-Em gọi ship cơm đến ăn tạm đi, đừng bỏ bữa."
"-Tối mai anh qua."
"-Ngoan, mai anh qua."
Anh tắt điện thoại, lấy quần áo đi tắm. Chắc anh vẫn tưởng chị đang ngủ. Chị nhắm mắt nhưng lại không thể ru nổi bản thân rằng anh không hề làm điều gì sai trái. Chị thấy dòng nước nóng bỏng chảy qua thái dương.
Anh tắm xong, xộc vào chăn, vô tư ôm chị ngủ. Còn chị thì trăm mối ngổn ngang trong lòng, chị tự nhủ bản thân phải nhìn nhận chín chắn, mọi việc phải chờ đến tối ngày mai. Bản năng phụ nữ làm chị chỉ muốn hất tung anh ra, nhưng chị phải cố dằn xuống.
(còn tiếp)

Ngày hôm sau vẫn như bao ngày khác. Chị dậy sớm, làm bữa sáng, là quần áo cho anh. Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chị vẫn treo một nụ cười hạnh phúc với anh, chỉnh lại calavat cho anh trước khi anh ra khỏi cửa. Diễn quá nhập tâm khiến ngay cả bản thân chị thiếu chút nữa cũng lầm tưởng rằng tối qua chỉ là một cơn ác mộng.

Hai anh chị đi cả ngày, tối mới về. Chị chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn, như thể tối nay chính là ngày kỉ niệm hai người yêu nhau tròn mười năm. Điện thoại reo lên, tay chị run run, bắt máy, trong lòng cầu xin anh hãy về nhà.

"-Sao thế anh?"

"-Tối nay anh không ăn cơm nhà đâu nhé, anh phải đi tiếp đối tác rồi. Em chịu khó ăn một mình rồi đi ngủ sớm đi."

"-Vâng..."

Cổ họng chị như nghẹn lại. Mọi thứ sụp đổ trước mắt. Mâm cơm nguội lạnh, chưa hề động đũa. Chị vào phòng nằm, khóc. Lần này, chị òa khóc lên như một đứa trẻ, chị phát rồ phát dại. Mười năm của chị đổi lại là cái gì đây? Mười năm của chị đến cái tờ giấy đăng kí kết hôn cũng không thể đổi được. Nếu bây giờ chị đi đánh ghen, cái danh vợ chồng cũng chẳng thể thốt lên nổi.

Khóc hết nước mắt, chị bắt đầu bình tĩnh lại. Chị gọi điện cho cô em họ N (thân từ nhỏ với chị) và kể mọi chuyện.

N giúp chị thu xếp thuê thám tử để điều tra.

Trong lúc chờ đợi, chị vẫn giữ thái độ bình thường với anh, anh vẫn mảy may chẳng nhận ra điều gì bất thường. Ngay ba ngày sau, một tập tài liệu gửi đến tay chị. Cô gái kia nhỏ hơn chị đến 8 tuổi, còn đang là sinh viên, quê ở HN (không phải Hà Nội đâu nhé). Nhà khá gia giáo, cả bố mẹ đều là giáo viên. Cô ta ngoại tình với anh đã gần hai năm. Nhưng thứ kinh khủng nhất trong tập tài liệu ấy chính là thẻ tín dụng của anh. Hai anh chị thường rất tôn trọng nhau, chị không bao giờ tra hỏi mật khẩu các thể loại hay thu "quỹ" của anh cả. Trước đây, điều này chính là thứ khiến chị tự hào nhất vì chị chẳng phải quản thúc anh mà anh lúc nào cũng nghiêm chỉnh, trong khi đám bạn của chị có đứa cảnh giác đề phòng đông tây mà chồng vẫn đi cặp bồ như thường.

"Thanh toán cho một chiếc nhẫn bạch kim......" cách đó 4 ngày

Trong bức ảnh chụp anh và cô sinh viên kia vào ngày hôm qua, ống kính vẫn ngắm được ngón áp út bên tay trái của cô ta có đeo một chiếc nhẫn. Chị cười chua chát. Trên tay chị trống không. Anh chưa từng tặng cho chị một chiếc nhẫn nào trong suốt mười năm. Chị vẫn còn nhớ anh nói rằng anh muốn đợi đến ngày cưới mới đeo chiếc nhẫn duy nhất lên tay chị vì đó là thứ thiêng liêng đẹp đẽ, anh muốn dành cho thời khắc quan trọng nhất. Chắc lúc trao nhẫn cho cô ta, anh hẳn cũng cảm thấy long trọng lắm.

Đến buổi tối, sau khi cơm nước xong, chị đi tắm, còn anh thì làm việc trên máy tính. Chị mặc chiếc váy ngủ màu trắng, chiếc váy này là anh tặng chị khi kỉ niệm 5 năm yêu nhau. Chị ngồi trước bàn trang điểm thật lâu. Đánh phấn, tô son, chuốt mi, kẻ mắt. Sau đó, chị mở ngăn kéo duy nhất bị khóa. Chị lần lượt đeo chiếc vòng cổ bằng bạc, đến chiếc lắc tay rồi lắc chân. Đó là bộ vòng bạc anh tặng chị bằng tháng lương đầu tiên của anh. Lúc ấy, anh chỉ là nhân viên quèn, còn bây giờ, anh đang có cả một thảm trải hoa hồng của sự nghiệp trải phía trước.

"-Này, anh có thương em không?"

Chị vẫn đang ngắm nghía bản thân ở trong gương, quay lưng về phía anh.

"-Em bị hâm à? Hỏi lạ thế!"

"-Hay năm nay mình cưới nhé?" Chị cố giữ cho giọng mình bình thường nhất có thể.

"-Dạo này anh bận lắm. Mấy tháng nữa là ra quyết định anh hoặc thằng B lên giám đốc rồi. Đợi một thời gian được không em?"

"-Tại sao lại phải đợi?"

Giọng chị vẫn nhẹ nhàng đến đáng sợ.

"-Sao hôm nay em lạ thế?"

Đến bây giờ, anh mới chịu rời mắt khỏi máy tính và nhìn về phía chị. Chị quay lại, nhìn anh, trưng ra nụ cười giễu cợt.

"-9 năm 117 ngày. Anh bảo tôi đợi đến bao giờ nữa, hả? Anh biết điều gì kinh khủng nhất mỗi khi tôi soi gương không? Là thanh xuân, tôi nhìn thấy thanh xuân của tôi chết dần chết mòn đi đấy!!!"

Chị hét lên. Chị cầm lấy tập tài liệu trên mặt bàn ném vào mặt anh. Ảnh, giấy tờ bay tứ tung. Anh bàng hoàng khi nhìn thấy những bức ảnh nằm la liệt.

Chị nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt tưởng chừng muốn bật máu. Chị gằn lên, giọng khản đặc, nước mắt đã rơi tự bao giờ:

"-Cả thanh xuân của tôi đã dành cho anh. Thế mà giờ anh cặp bồ với nó!!! Biết lần đầu tiên nhìn thấy con bé đó tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ rằng thứ duy nhất, DUY NHẤT mà tôi thua nó là thanh xuân đấy..."

Chân chị không thể đứng vững nữa, chị quỵ xuống, gào lên với anh như lên cơn điên. Anh chưa từng thấy hình ảnh về một "chị" quá dữ dội như thế này. Anh chạy xuống ôm lấy chị, chị vùng ra, chị cào, chị cấu, chị tát, anh càng ôm chặt hơn.

Chị nấc nghẹn, nỉ non đau khổ.

"-Anh quên mất rồi. Anh có bao giờ đi chùa hàng tháng cùng tôi đâu, nên anh quên mất hai giọt máu tôi phải bỏ đi vì cái thứ sự nghiệp của anh rồi. Giờ mẹ anh cũng khỏe lại rồi, nên anh quên luôn người đêm ngày chăm mẹ anh trong viện hồi anh đi công tác nước ngoài suốt cả mùa đông năm kia. Tôi xót mẹ anh, tôi chăm mẹ như mẹ đẻ. Anh có nhìn thấy đâu? Anh có tiền rồi, anh tặng nó nhẫn bạch kim, anh nhìn tôi đi, anh nhìn vào mắt tôi đi, anh có dám lặp lại lời năm ấy? Cái gì mà thứ đẹp đẽ nhất để cho thời khắc quan trọng nhất? Anh trao nhẫn cho nó ở đâu? Trên giường à? Lúc anh trao là vào giờ hoàng đạo à?"

"-Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi,..."

Anh chỉ còn bật ra được những lời như thế. Nước mắt của anh rơi trên má chị. Dường như điều đó càng kích thêm cơn giận dữ trong chị.

"-Khốn nạn! Từng ấy năm tôi theo anh mà bây giờ anh tát vào mặt tôi thế này! ANH CÓ CÒN LÀ NGƯỜI NỮA KHÔNG?"

Chị vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay của anh. Chị lấy khuỷu tay thụi vào cằm anh, anh đau như bị đấm vào mặt, đành phải buông ra. Chị đứng ở chỗ xa nhất trong phòng, chỉ tay vào mặt anh.

"-Biến! Tôi bảo anh BIẾN! Anh điếc à?"

Anh hoảng hốt nhìn chị.

"-Anh xin em, em đánh, em mắng anh cũng được! Đừng như vậy, M ơi..."

Chị phá lên cười như có gì vui lắm, chị nhìn anh đầy khinh bỉ.

"-Anh sợ tôi tự tử à? Hay sợ tôi tự hành xác? Tôi từng bị trầm cảm nhưng không có nghĩa là bây giờ tôi phải tự hành hạ bản thân vì cái loại chó chết như anh. Anh đề cao mình hơi quá rồi đấy!"

Anh im lặng, cụp mắt xuống, câm lặng.

"-Anh không biến chứ gì? Tôi biến!"

Như chỉ chờ có thế, anh bật dậy lao đến phía chị. Chị vớ ngay được con dao gọt hoa quả để trên mặt bàn, chĩa mũi nhọn về phía anh, giống như hành động tự vệ với kẻ xấu. Anh nhìn chị với ánh mắt không thể tin được, bàng hoàng, bất ngờ và sợ hãi, anh linh cảm rằng mình đã đánh mất chị rồi. Anh buông thõng hai tay, nhìn chị cầm con dao bước ra khỏi căn hộ.

Mười một giờ đêm, chị gọi điện cho N. Con bé đến đón chị với bộ đồ ngủ và mái tóc bù xù. Mặt nó thảng thốt khi thấy chị cầm con dao trong tay và gương mặt nhòe nhoẹt phấn son.

"-Tối nay tao ở chỗ của mày nhá. Xong sáng mai chở tao qua lại chỗ này lấy quần áo."

Con bé vâng vâng dạ dạ, lo lắng nhìn chị. Chị buồn cười với biểu cảm của nó, lại phải bồi thêm:

"-Chưa thấy người tự vệ với chó bao giờ à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#coppy#ăn