Một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một người cá.

Tôi là người cá cuối cùng.

À không.

Kể từ tời khắc mất đuôi, tôi không còn là người cá nữa.

Trong một giây đồng hồ ngưng đọng, đặc sệt lại, siết chết tôi, anh nói một câu phá nát tam quan tôi.

" Vảy ngược của người cá là cái cuối cùng anh cần "

Anh nói, tự tay anh sẽ xé nó ra khỏi người tôi, hỏi tôi có hận anh không.

Tôi...hận không nổi.

Anh dụi lên dụi xuống, lại thảy tôi vào trong bể ống xanh sáng. Ánh sáng soi mói tôi, soi xem tôi còn chút tâm tư nào với anh không.

Chắc là không.

Tôi bị nó so đến mất tự nhiên, tìm kiểm một góc bể trong chật vật, tôi ngồi xuống. Mặt nước lóng lánh sáng trưng nhưng bên ngoài tối om. Phong thí nghiệm đen kịt, tối muốn co đuôi vào nhưng không thể, đau đớn tê rần đường vảy, vây của tôi bị đứt một bên.

Ai xé nhỉ, không nhớ nữa.

" Ngạn Khanh à, em lên đây đi, mất hai cái vảy thôi, vẫy bơi được chứ? "

Miệng bể mở, anh ngồi nửa quỳ ở đó, khuấy nhẹ mặt nước.

Tôi thì thào.

" Đau quá... "

Mẹ tôi nói, vảy của tôi rất hiếm, rất quý, bố tôi nói, mắt của tôi quá đẹp, ngọc trai lớn nhất dưới biển cũng không bì kịp.

Kì thực, thôi không tin, nhưng lần đầu nghe anh nói chúng thật sự đẹp, lòng tôi mềm nhũn, mặc anh muốn làm gì thì làm. Anh rất dịu dàng, có đâu là đôi khi nghiêm khắc với tôi, trong mắt người khác, anh và tôi không có tình cảm gì cả, nhưng trong mắt tôi, anh đã trở thành vầng sáng mặt trời duy nhất, với cái áo dữ nhiệt đen và sơ mi trắng quần dài nguyên mùa đông ấy. Mùa đông kết thúc, băng tan, tôi nhìn rõ rốt cuộc anh là thứ gì.

Nhìn thấy rồi mà chỉ muốn mãi không nhìn nữa.

~

Ngạn Khanh chấm bút, cổ tay quấn băng trắng, đang truyền nước. Ngồi bên cạnh có một long nữ hí hoáy ghi ghi chép chép, bút rung còn nhanh hơn Ngạn Khanh.

" Phu nhân, người đã cảm thấy đỡ hơn chưa? "

Long nữ hỏi, mặc dù thừa biết sẽ nhậu được câu trả lời như cũ.

" Đau quá. "

Long nữ gật gù, nhặt áo blu bên cạnh rồi đứng lên, mất hút.

Cửa phòng lại bật mở.

" Ngạn Khanh còn đau không? "

" Còn "

" ... "

Thiếu nữ mặc váy hai dây mà đen, tóc dài như thác, đen như mực, mi mục thanh tú dịu dàng cười.

" Xử Lâm sẽ giữ chân Cảnh Nguyên vài tháng tới, cậu yên tân nhé. "

Ngạn Khanh gật nhẹ đầu. Thật ra không chỉ tay, mắt trái, trên ngực, chân, cổ, chỗ nào cũng là băng trắng quấn lấy. Thiếu nữ không để ý y nữa, ngồi gọi hoa quả, miệng lải nhải về việc tộc của y đã được cứu rồi, là y cứu bọn họn.

Ngạn Khanh hơi rùng mình.

Y cứu bọn họ như nào nhỉ?

Như đoán được y đang nhớ nhớ quên quên, thiếu nữ đưa y một cuốn sổ.

" Xử Lâm có thể giữ chân hắn sao? "

" Ừ, yên tâm không nào? Chuyện cậu muốn tớ đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, hôm nay đã nhớ ra gì chưa? Viết lại đi, viết cả tên tớ nữa, quên Cảnh Nguyên thì cũng đừng quên Thiên Hà nhé "

Thiếu nữ lại thao thao bất tuyệt.

Ngạn Khanh cảm thấy nhẹ nhõm, há miệng theo thói quen ngậm lấy miếng đào, lơ đãng giở nhật ký chính mình viết mà còn không nhớ ra, tìm kiếm xem rốt cuộc y đã cứu cả tàn dư tộc người cá như thế nào.

~

Tôi mở mắt phải, cảm thấy mơ hồ không rõ, mình là đang làm gì.

Bể kính trong suốt, tôi nhìn thấy Cảnh Nguyên đang trò chuyện với cấp dưới, chuẩn bị xé thêm vảy ngược người cá để chế thuốc. Một lần xé là thấu cả đời người cá, nến xé đến lần thứ hai, người đó có thể chết vì đau đớn.

Tôi không cam tâm.

Hai tháng trước, tôi được đồng loại cứu ra, đồng loại giúp tôi tách đuôi hóa chân, chập chững không vững mà chạy về.

Không ngờ, Cảnh Nguyên cứ một hai phải bắt tôi lại, mặc dù lúc đó tôi đã bị xé vảy, đã hoàn thành tất cả những gì có thể dâng hiến. Anh ta vẫn muốn nhốt tôi lại, thoải mãn cái hư vinh bệnh hoạn của anh ta, hư vinh gọi là tình yêu.

Tàn dư tộc người cá cứ vậy mà rơi vào tay anh ta, tôi không cam tâm, giãy giụa biến thành người trong chiếc sơ mi trong suốt, muốn cứu bọn họ.

Hôm đó, tôi bị anh lăng nhục.

" Em mãi mãi không thể cứu bọn họ được, vì người bọn họ phải cứu là vị đại nhân quan trọng nhất, người đó không thể chết được, Ngạn Khanh à "

Hai chân tôi run không ngừng, dịch người cá nhơ nhớp bao nhiêu, trơn tuột bao nhiêu mà anh ta giữ tôt chặt thế, tôi khóc không ngừng. Sàn nhà lộc cộc tiếng ngọc trai trắng, ngọc trai đỏ rơi vãi. Băng quấn mắt sậm màu, huyết lệ không ngừng biến hóa. Tôi không thể phát ra nổi loại âm thanh nào, môi tôi khô khóc. Ánh sáng trong mắt tôi mất dần.

Anh nói, tôi bất lực, không cứu được bọn họ đâu.

Vì cớ gì, mà chỉ vì một mạng người mà diệt tộc người cá?

Tôi không cam tâm.

Dịch người cá tiết ra càng nhiều, hòa lẫn với chất lỏng đục sệt, tôi sợ hãi liền hai chân thành đuôi.

Vết thương xé vảy như vết bỏng, trên chân tôi lại trông như khoét thịt ra.

Buồn cười.

Lúc tôi trở lại bể đã là đêm thẳm, bể vẫn sáng, chung quanh là đồng tộc hôn mê chuẩn bị lên thớt làm món cho người bí ẩn.

Một người cá, vảy ngược có thể ẩn rất nhiều nơi, tôi bị xé một, đã là đau tê cả não, mất ý thức, vết thương lòng chưa qua, không thể xé đến lần thứ hai.

Thuốc của con người không có tác dụng với chúng tôi.

Đau xé gan xé ruột.

Nhìn đứa trẻ đó khóc, tôi kìm không được cầu xin. 

" Cảnh Nguyên...xin anh...xin anh đừng xé nữa...đừng xé nữa.....xé của tôi, của tôi đi.... "

Tôi áp mặt vào thủy tinh, những đồng tộc khác bị cảnh tượng trẻ con cũng không tha của đội nhóm dọa sợ, sợ đến mức không khóc được.

Thật ra, tôi nhìn thấy một người không sợ.

Mi mục thanh tú, tóc dài như thác, đen như mực, mặc một phần áo hai dây cũng đen tuyền, đôi mắt như vực thẳm, đen không thấy đáy.

Người đó không khóc, tóc xõa trong nước, đuôi cũng là màu đen, không khí quanh đó u ám đáng sợ. Nữ không sợ, tôi càng không sợ.

" Cảnh Nguyên, xin anh dừng lại...dừng lại đi...Nguyên ca à...Nguyên ca....đừng xé nữa. "

Tôi dùng hết sức bình sinh đập đầu vào kính, đập đế huyết nhục mơ hồ, băng thấm đẫn đỏ, đáng lẽ kính không thể vỡ, nhưng tôi dồn áp lực, đập đến mức bể thủy tinh vỡ tan tành.

Đồng tộc nhìn tôi khiếp sợ.

" Xé...của tôi...xin anh... "

Tôi mặc kệ thủy tinh, bò về phía trước. Vảy của người cá giúp bên dưới tôi không cứ máu, nhưng ngực tôi có một vết xước lớn, máu chảy đầy đất.

Ánh mắt tôi ti tiện, chỉ mong cầu đau đớn cho mình, không mong người khác chịu.

Cảnh Nguyên rốt cuộc dùng tay, bế tôi lên bàn mổ, đứa trẻ kia đã đau ngất đi, bị mang vào phòng sơ cứu như tôi ngày đó.

" Cảnh Nguyên, anh chắc chứ? Người cá này đã xé vảy lần một rồi...thêm lần nữa.... "

" Thêm lần nữa, sẽ không hồ nháo được nữa đâu, chuẩn bị đi. "

" Ít nhất cũng phải... "

" Làm xong mang cậu ta dưỡng ở phòng tôi "

Tôi rốt cục cũng hiểu, xé vảy lần hai là thế nào.

Đau đến mức trong mơ cũng đau, bất tỉnh cũng đau.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro