Chương 24: Đừng Bỏ Rơi Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị nghĩ em đừng đến đây, mọi chuyện ở bệnh viện đã có bác sĩ lo liệu, bây giờ ngay lập tức lái xe trở về nhà, nếu tiểu Hạ vẫn còn ở đó em hãy ôm lấy cô ấy..."

Chu Tử Du làm theo lời Danh Tỉnh Nam, chạy xuống bãi đổ phóng xe trở về nhà. Trong đầu cô chật vật rối bời, nhưng không biết chính xác cô đang lo lắng về điều gì. Chu Tử Du thử nghĩ, nếu Sa Hạ biến mất cô sẽ sống thế nào, nếu Sa Hạ tỉnh dậy bọn họ sẽ ra sao?

Suy nghĩ ngắt quãng, Chu Tử Du vặn nắm cửa gọi lớn: "Sa Hạ!"

Không có hồi đáp nào sau tiếng gọi, Chu Tử Du vội vã chạy vào kiểm tra phòng khách, phòng tắm, nhà bếp, phòng ngủ cũng không tìm được người. Cô ngồi xuống giường, hai tay ôm đầu bế tắc, trong lúc này đột nhiên nhớ đến một nơi vẫn chưa tìm thử.

Chu Tử Du đưa tay một lực kéo khóa gác, bậc thang dẫn lên gác lập tức hiện ra, cô vội vã bước lên, bắt gặp dáng vóc quen thuộc ngồi trong góc tối bên cạnh tủ quần áo.

Nhân ảnh đó không còn giống một hình hài nào, chỉ đơn thuần là một áng khói cố định đang từng chút một quyện vào không khí, Sa Hạ của cô mơ hồ không thực, ngỡ như nếu cô chạy đến bên nàng quá nhanh thì tiếng bước chân sẽ làm nàng biến mất.

Cô bước tới ngồi xuống đối diện Sa Hạ, dọc thái dương đổ xuống những giọt mồ hôi còn ấm.

Nàng đang cố gắng nói điều gì đó, cô không tài nào hiểu được. Chu Tử Du chưa bao giờ cảm nhận được sự khác biệt giữa bọn họ sâu sắc như lúc này.

Cô là một cá thể sống, còn nàng chỉ là một linh hồn.

Sa Hạ biết Chu Tử Du lúc này không thể nghe thấy nàng, dòng nước mắt bỏng rát tràn xuống đôi gò má đỏ, Chu Tử Du đưa tay lên giữa không trung: "Đừng khóc, tôi không chạm được em."

Cô sờ vào khoảng không, cố ngắt ngang dòng lệ mỏng: "Nghe tôi, em phải kiên trì, đừng bao giờ bỏ cuộc. Tôi biết em đau đớn lắm, nhưng chỉ lần này thôi, tôi hứa chỉ duy nhất một lần... Sau này em có tôi, tôi sẽ không để em chịu thêm bất kỳ sự cô đơn nào nữa."

Tự tay lau đi nước mắt, liên tục gật đầu, có Chu Tử Du ở đây, Sa Hạ biết nàng rồi sẽ an toàn thôi.

''Em yêu tiểu Du.''

Lời nói đó đến tai Chu Tử Du không bằng một thứ âm thanh thông thường, cô đã nghe nó bằng trái tim, khi có tình yêu, mọi thứ rào cản khác đều trở nên vô nghĩa.

''Khi em tỉnh lại, chúng ta sẽ ra khỏi nhà vào ban ngày, tôi muốn cùng em đến mọi nơi em thích, muốn cùng em trải qua tất cả những ngày của sau này, bất kể có chuyện gì xảy ra... Sa Hạ, em không được bỏ rơi tôi.''

Chu Tử Du có thể nhìn thấy trong đôi mắt nàng ngập tràn nỗi bất lực. Cô cởi áo cảnh phục che đi thứ ánh sáng tàn nhẫn chậm rãi lan vào căn gác, như thể bằng cách vô ích đó, cô sẽ giữ được nàng ở lại bên mình.

''Đừng bỏ rơi tôi.''

Sa Hạ của Chu Tử Du hòa vào không khí tựa một vệt khói mỏng thổi vào trời đông rồi vội vã tan ra, mọi thứ lại trở về như cũ, như nàng chưa từng có mặt ở nơi này và dấu vết của một người từng hiện diện chỉ còn được khắc giữ nơi cõi lòng người ở lại.

Chu Tử Du ôm mặt bật khóc.

"Thấu Kỳ Sa Hạ, em đừng chỉ nói đi là đi như vậy... thế giới bao la, bốn bề đều là trời đất, em thử nói xem, tôi biết phải tìm em ở nơi nào?"

Cô ngồi trong mảng nắng dài kéo vào từ cửa sổ, công tắc đèn lần nữa bật mở, cả vũ trụ lộng lẫy muộn màng hiện ra trong tầm mắt.

"Nếu sớm biết đó là buổi tối cuối cùng tôi mở cửa ra liền nhìn thấy em nằm trên sofa mỉm cười nhìn mình..."

"Đừng đi."

"Xin lỗi em, vì tôi đã không biết đó là lần cuối cùng."

''Tôi yêu em.''  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro