#2 Ending

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái kết thứ 2.





Sau này, Kim Geonbu lớn lên như bao người khác, tốt nghiệp rồi đi tìm việc như thể sự cố năm ấy chưa từng xảy ra. Phản ứng của những người xung quanh cậu cũng vậy. Trong một buổi họp lớp, cậu không kiềm được mà thử dò hỏi về những chuyện kỳ quặc đã xảy ra thời đi học. Bạn học cũ sững sờ một lúc, rồi nhận ra, vỗ vai cậu cười lớn và nói: "Tớ cũng suýt quên rồi, chỉ là chuyện ma đô thị thôi, thành phố nào chẳng có vài ba vụ." Sau đó, người bạn học nhắc lại bài phát biểu "Hãy học tập thật tốt" của Kim Geonbu, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên vui vẻ.

Ký ức của con người có thể bị bóp méo, Kim Geonbu nghĩ, con người có xu hướng ghi nhớ những điều cơ bản, quên đi những điều họ không muốn nhớ đến. Vì vậy, mỗi tối trước khi ngủ, cậu đều nhớ lại những ngày tháng bên Heo Su, thỉnh thoảng lại mơ thấy cô. Câu nói "Em yêu anh" trên sân thượng đã trở thành chấp niệm của cậu. Cậu chưa từng nhìn thấy hình ảnh sân thượng bình thường, chỉ có thể tưởng tượng trong đầu những chi tiết: cánh cửa sắt rỉ sét cũ kỹ, cục máy lạnh ngoài trời bám đầy bụi tro và tình yêu thương như muốn nhấn chìm con người bao trùm lên tất cả.

Mỗi khi mơ thấy Heo Su, Kim Geonbu lại giật mình tỉnh dậy, rồi lặng lẽ thay ga giường.

Trong một buổi tiếp khách, Kim Geonbu và đối tác đang nhậu nhẹt. Sau vài chén, đối tác bỗng dưng hứng chí ghé tai Kim Geonbu nói nhỏ: "Này cậu Kim, cậu biết không, quê tôi có một giai thoại ly kỳ đó." Kim Geonbu không mấy hứng thú nhưng vẫn lịch sự đáp lời. Đối tác như nhận ra sự thờ ơ của cậu, bèn cao giọng nói: "Tôi không nói linh tinh đâu! Quê tôi có một bệnh viện bỏ hoang. Có một tên gan hùm dám đến đó thì khi về nhà đã phát điên, gã nói trên mặt đất đầy thịt, ai lại gần thì gã la hét "Quái vật! Đừng lại đây!", cho ăn cũng không chịu đi khám thì bác sĩ bảo không sao, đành phải trói lại ở nhà. Ai ngờ có một hôm không ai trông coi, gã ta trốn mất. Gia đình sốt ruột đi tìm, cuối cùng tìm thấy gã ở gần bệnh viện. Này! Cậu đoán xem thế nào, gã bỗng bình thường trở lại! Tuy nhiên lại lảm nhảm nói rằng có một cậu bé bảo gã mau trở về nhà, thế là gã mơ màng làm theo, vừa đến cửa thì gặp gia đình đang ngóng. Mọi người mừng như điên, bảo rằng trở về là tốt, về nhà là tốt rồi. Giờ thì ổn rồi, gã cũng hết bệnh, không nói nhảm nữa. Cậu thấy chuyện này có thú vị không... Này! Cậu đi đâu thế? Sao lại bỏ đi..."

Khi Kim Geonbu nhận ra thì cậu đã ngồi trên chiếc taxi đi sân bay, đôi tay run rẩy trong vô thức. Cậu đã đặt vé máy bay sớm nhất để đến thành phố nơi đối phương sinh sống. Trên taxi, thần trí cậu luôn trong trạng thái hưng phấn, mãi đến khi lên máy bay, cơn mệt mỏi mới ập đến. Cậu nhắm mắt lại, khi tỉnh dậy thì máy bay đã hạ cánh.

Cậu không biết vị trí chính xác của bệnh viện bỏ hoang, vì vậy cậu đành vờ hỏi một nhân viên sân bay ngẫu nhiên, và giải thích rằng mình là một nhà văn vô tình nghe được một số truyền thuyết đô thị và muốn đến đó tìm hiểu thực hư trước ánh mắt soi mói của đối phương. Cậu cư xử lịch thiệp, mặc vest cùng sơ mi cổ cồn, trên khuôn mặt là nụ cười khiến người ta cảm thấy rất gần gũi. Nhân viên sân bay chỉ đường cho cậu và khuyên cậu chỉ nên đến vào ban ngày. "Cái người mà cậu nghe nói đến đã đi vào ban đêm và phát điên," nhân viên sân bay nói với cậu.

Cậu cảm ơn sự tốt bụng của nhân viên sân bay và gọi taxi. Để tránh khiến đối phương nghi ngờ, cậu đã đặt địa chỉ tới một khách sạn gần bệnh viện mà cậu đang tìm kiếm. Cậu xuống khỏi taxi nhưng không vào khách sạn mà đi thẳng về phía bệnh viện bỏ hoang ấy.

Khi cậu rời khỏi bàn tiệc, trời đã khuya. Giờ đây, đã là nửa đêm. Cậu cẩn thận vén màn chắn ở cửa bệnh viện và bước vào.

Vài ô cửa sổ tầng một của bệnh viện bị đập vỡ. Cậu lang thang vô định trong bệnh viện, tầng một, tầng hai, tầng ba... nhưng không tìm thấy gì. Cơn say đến muộn dâng trào lên thần kinh trung ương, cậu bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.

Bỗng nhiên, cậu nhận ra điều gì đó, lảo đảo đi xuống tầng một, rồi xuống đến tầng hầm.

Tầng hầm, hay nói đúng hơn, là nhà xác.

Cậu ấy nghe thấy tiếng sột soạt như có thứ gì đó đang bò. "Heo Su?" - Cậu thử gọi tên. Âm thanh im bặt một chốc, rồi thứ đó lại chuyển động nhanh hơn, hướng về phía đầu kia hành lang. Kim Geonbu nghĩ đây là cơ hội duy nhất của mình. "Em yêu anh!" - Cậu hét lớn.

Âm thanh lại im bặt.

Do tác động của rượu và vừa trải qua một hồi leo trèo, di chuyển, hơi thở của cậu có phần không ổn định. Nhưng cậu vội vàng bổ sung: "Những năm qua, em luôn tìm kiếm anh. Nghe tin về anh, em lập tức đuổi theo đến đây. Em..."

Đột nhiên, cậu không thể nói nên lời.

Không gian chìm trong im lặng đến nghẹt thở. Đối phương cũng không có động tĩnh gì. Thời gian qua đi, Kim Geonbu có thể lờ mờ nhìn thấy bóng hình ở cuối hành lang nhờ ánh trăng rọi qua ô cửa sổ nhỏ trên trần nhà.

Sau một hồi lâu, cậu cẩn thận hỏi: "Anh có thể cho em nhìn anh một chút được không?"

Nói xong, cậu ngập ngừng tiến lên một bước, nhưng đối phương không có phản ứng. Cậu bước tiếp. Máu bắt đầu rỉ ra từ từ trên những bức tường xám xịt, mùi bụi và formalin khó thở trong không khí hòa vào nhau chuyển thành mùi máu ngày càng nồng nặc. Các xúc tu và nhãn cầu bắt đầu mọc ra trên tường, mặt đất dưới chân họ biến thành thịt vữa nhớp nháp. Cậu nhắm mắt làm ngơ trước tất thảy những điều trên, thay vào đó bước chân đi càng nhanh hơn.

Hình ảnh Heo Su dần dần hiện rõ trước mắt cậu. Máu thịt tan rã từ từ trỗi dậy, tụ lại thành khối hình người, giống như một bông hoa đang nở rộ. Khi Kim Geonbu chạy đến chỗ anh, người đó vẫn vẹn nguyên như dáng hình Heo Su trong tâm trí cậu. Kim Geonbu kéo hắn vào lòng.

"Geonbu," Heo Su nghèn nghẹn nói trong ngực cậu, có chút nghiến răng nghiến lợi, "Đã đến đây rồi thì không được phép rời đi đâu đấy!"

Kim Geonbu chợt nhận ra rằng trước đây anh chưa bao giờ gọi tên mình.

"Nếu em rời đi", Kim Geonbu nói, "nếu em dám rời đi, anh hẳn sẽ ăn thịt em luôn mất."

Thế rồi Heo Su cuốn cậu vào một nụ hôn say đắm.

FIN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro