04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Kwanghee trở về căn hộ của mình vào một buổi tối lạnh lẽo. Anh bước qua cánh cửa, nơi từng mang lại cho anh cảm giác an toàn và bình yên, nhưng giờ đây, nó chẳng khác gì một cái bẫy giam cầm tâm trí. Anh buông người xuống ghế sofa, cảm giác mệt mỏi đè nặng lên đôi vai. Những suy nghĩ về Kim Changdong không ngừng quay cuồng trong đầu anh, như một vòng lặp vô tận của sự ám ảnh và hối hận.

Ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng chỉ càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn. Kwanghee nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, nơi anh từng treo những bức tranh của các học trò yêu quý. Mỗi bức tranh đều là một ký ức đẹp đẽ về những người trẻ tuổi mà anh đã hướng dẫn, dạy dỗ với tất cả trái tim và tâm huyết. Nhưng bây giờ, khi ánh mắt anh dừng lại ở góc tranh của Kim Changdong, mọi thứ như tan vỡ.

Trong căn phòng yên tĩnh, mọi thứ dường như trở nên trống rỗng và vô nghĩa. Những tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường như đang đếm ngược từng giây, từng phút, làm tăng thêm áp lực mà Kwanghee đang chịu đựng. Anh cố gắng tìm một lối thoát khỏi những suy nghĩ đen tối, nhưng không thể. Mỗi ý nghĩ chỉ dẫn anh quay trở lại với câu hỏi: "Lẽ ra mình nên làm gì?"

Kwanghee lặng lẽ ngồi xuống sàn nhà, lưng tựa vào bức tường. Anh nhớ lại những khoảnh khắc mà anh và Changdong đã chia sẻ. Những buổi học, những lần cố bắt chuyện với gã, những ân cần của Changdong – tất cả giờ đây như trở thành những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào lòng anh. Anh từng nghĩ mình đã hiểu rõ về cậu học trò này, nhưng thực tế lại quá xa vời.

Kwanghee biết rằng mình không thể cứ mãi đắm chìm trong nỗi đau này. Anh cần phải đối mặt với sự thật và tìm cách để bước tiếp. Nhưng làm thế nào đây, khi mà mỗi lần nghĩ đến Changdong, anh lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt? Changdong đã biến mất khỏi cuộc đời anh, nhưng dấu ấn mà cậu ta để lại thì không thể xóa nhòa.

Những suy nghĩ này đưa Kwanghee đến một quyết định mà anh biết là không thể tránh né được: anh phải đối mặt với Changdong lần nữa. Không phải để cứu rỗi cậu ta, mà để đối diện với những gì mà anh từng bỏ qua, để tìm hiểu rõ hơn về con người mà anh đã không thể hiểu.

Anh quyết định viết một bức thư cho Changdong, không phải là những lời trách móc hay hận thù, mà là sự chân thành từ trái tim. Trong thư, anh sẽ hỏi Changdong tại sao cậu ta lại hành động như vậy, tại sao cậu ta lại chọn con đường tội lỗi. Và anh cũng sẽ chia sẻ với cậu ta những cảm xúc thật sự của mình, rằng anh đã đau đớn như thế nào khi biết được sự thật, và anh muốn nghe lời giải thích từ chính cậu ta.

Kim Kwanghee biết rằng không có gì có thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng anh cũng biết rằng mình không thể tiếp tục sống với những câu hỏi không lời đáp. Anh cần phải biết, cần phải hiểu để có thể tìm được sự thanh thản trong tâm hồn.

Khi anh đặt bút xuống, từng chữ từng chữ xuất hiện trên trang giấy trắng, như một lời thú tội, một lời xin lỗi và một sự giải thoát. Kwanghee không biết liệu Changdong có đọc bức thư này hay không, hay liệu cậu ta có trả lời hay không. Nhưng anh biết rằng mình cần phải viết, cần phải đối mặt với những gì đã xảy ra.

Cánh cửa căn hộ vẫn mở rộng, để lại một luồng gió lạnh tràn vào. Kwanghee cảm nhận được cái lạnh thấm qua từng lớp da thịt, nhưng trong lòng anh lại dần trở nên nhẹ nhõm hơn. Anh không còn cảm thấy mình bị giam cầm trong những cảm xúc hỗn loạn, mà thay vào đó là sự kiên định để tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước còn đầy rẫy những thử thách.

Kim Kwanghee gấp bức thư lại, đặt nó vào một phong bì trắng. Anh không biết liệu mình có đủ can đảm để gửi nó đi hay không, nhưng chỉ việc viết ra những suy nghĩ đã giúp anh nhẹ lòng hơn đôi chút. Anh ngồi đó, nhìn chằm chằm vào phong bì trong một khoảng thời gian dài, như thể nó chứa đựng tất cả những nỗi đau và khát khao giải thoát của anh.

Khi anh đứng dậy, căn hộ nhỏ bé của anh dường như trở nên khác lạ. Mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí, nhưng không gian xung quanh lại tràn ngập một cảm giác lạ lùng, vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Anh bước tới cửa sổ, mở toang nó ra, để những cơn gió lạnh ùa vào, cuốn đi chút hơi ấm còn sót lại trong phòng.

Anh biết rằng việc gửi bức thư này đi không chỉ là một hành động để xoa dịu tâm hồn, mà còn là một cách để anh tìm kiếm câu trả lời cuối cùng từ Kim Changdong. Anh tự hỏi, liệu có bao giờ cậu học trò ấy thực sự thấu hiểu những gì anh đã dành cho cậu ta? Hay liệu những gì Kwanghee thấy chỉ là bề nổi của một tâm hồn bị vỡ vụn, một tâm trí lệch lạc mà anh chưa bao giờ có thể chạm tới?

Kwanghee quay lại nhìn bức thư lần cuối, đôi mắt anh ngập tràn những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh tự nhủ rằng, dù câu trả lời của Changdong có thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ phải đối mặt với nó. Đó không chỉ là trách nhiệm của một người thầy, mà còn là sự tự giải thoát cho chính bản thân anh.

Nhưng rồi, anh lại nhớ về ánh mắt kỳ lạ của Changdong, những lần cậu ta nhìn anh với ánh mắt không thể giải thích, một ánh mắt chất chứa nhiều điều hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Và anh biết rằng, không phải mọi câu hỏi đều sẽ có lời đáp. Có những bí ẩn sẽ mãi mãi nằm sâu trong bóng tối, nơi mà không ai có thể chạm tới, kể cả anh.

Kwanghee nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù cho những ám ảnh từ quá khứ vẫn bám riết lấy anh. Anh biết mình không thể quay lại để sửa chữa những sai lầm đã qua, nhưng cũng hiểu rằng việc tìm kiếm sự thật, dù đau đớn đến đâu, là điều anh cần phải làm để tiếp tục tiến về phía trước.

Ngày hôm sau, với đôi tay run rẩy, anh bước vào bưu điện và gửi bức thư đi. Khi chiếc phong bì trượt qua khe cửa sổ, một phần trong anh như rơi rụng. Dù biết rằng không thể thay đổi quá khứ, anh vẫn hy vọng rằng lá thư này sẽ mang lại một điều gì đó, dù chỉ là một tia sáng nhỏ bé trong đêm đen, để anh có thể nhìn thấy con đường phía trước rõ ràng hơn.

[END 04]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro