Chưng 37+38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



-037

  Minh Khải tìm thấy Lý Nhuế Xán tại trung tâm nghiên cứu.

  Trước bình minh, hắn nhận được tin nhắn khẩn cấp từ Lý Nhuế Xán, địa điểm nằm ở tòa nhà quân sự và chính phủ, hắn không biết tại sao Lý Nhuế Xán không nói gì, hắn chỉ cảm thấy rất bất an nên buộc mình phải thức dậy rồi vội vàng rửa mặt.

  Nhưng toàn bộ tòa nhà không có ánh sáng, Minh Khải tìm kiếm khắp nơi, mới tìm thấy Lý Nhuế Xán ở phòng thí nghiệm trong cùng của trung tâm nghiên cứu.

  - Chuyện gì đã xảy ra thế?......

  Minh Khải hỏi xong liền im lặng.

  Lý Nhuế Xán đứng trong phòng thí nghiệm, mím môi không nói một lời, xung quanh là những hộp đựng bản thảo dùng trong tính toán của Lee Sanghyeok, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy, đồng tử hẹp lại, nó chứa đầy những thứ mà Minh Khải khó giải mã được.

  Hắn bước tới, đưa tay ra và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Lý Nhuế Xán.

  - Có chuyện gì vậy?

  Hắn hỏi.

  - Nếu em có việc gì thì hãy nói với anh.

  Khoảng một lúc lâu sau, Lý Nhuế Xán mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi gõ tin nhắn.

  'Đây là phòng thí nghiệm của Lee Sanghyeok.'

  Anh nói.

  - Ừ.

  Minh Khải gật đầu.

  - Tất cả tài liệu của Lee Sanghyeok đều ở đây.

  Lý Nhuế Xán nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi từ từ lấy thẻ nhớ ra.

  'Hãy xem đi.'

  Anh nói với Minh Khải.

  'Em chỉ có thể nói với anh những điều này.

  Minh Khải cầm lấy thẻ nhớ nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an.


  Hôm nay Triệu Lễ Kiệt tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng.

  Thật hiếm khi hôm nay cậu không phải dậy sớm, cậu ngủ đến giờ này, khi đưa tay ra cũng không chạm vào Lý Nhuế Xán.

  Triệu Lễ Kiệt đột nhiên ngồi dậy.

  Máy truyền tin không có phản hồi, Lý Nhuế Xán thậm chí không để lại bất kỳ lời nào, trong phòng khách bên ngoài không có gì, Triệu Lễ Kiệt sửng sốt trong giây lát, chủ động cầm máy truyền tin lên và tìm Lý Nhuế Xán.

  Điều bất thường là Lý Nhuế Xán không trả lời cuộc gọi.

  Triệu Lễ Kiệt trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, mùa xuân sắp nở rộ, cậu không có chuẩn bị khẩn cấp, nhất thời cũng  không biết đã xảy ra chuyện gì.

  Một lúc sau,Lý Nhuế Xán trả lời cậu.

  'Tôi đang họp, đợi một chút. '

  Triệu Lễ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, vợ không bị mất tích.

  Ăn sáng xong, Triệu Lễ Kiệt lật xem lịch.

  Hôm nay là ngày 9 tháng 3 năm 2700.

  Chỉ còn 5 ngày nữa là đến sinh nhật của Lý Nhuế Xán.

  Nghĩ đến đây, Triệu Lễ Kiệt lại vui vẻ.

  Đôi khi niềm hạnh phúc của con trai thật ra rất đơn giản, chẳng hạn như gần đây có một kỳ nghỉ lễ khiến cậu ấy hạnh phúc.

  Nhưng rắc rối của con trai đôi khi đến rất nhanh, chẳng hạn như bây giờ, cậu không biết nên tặng quà gì cho Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán thích gì nhỉ?

  Triệu Lễ Kiệt suy nghĩ hồi lâu, ngoài việc vợ thích giải phóng nhân loại, hòa bình thế giới và cái chết của zombie, cậu thực sự không nghĩ ra được điều gì khác mà anh thích.

  Tất nhiên là anh vẫn thích cậu.

  Triệu Lễ Kiệt đỏ mặt, ho khan một tiếng, vội vàng nằm trên bàn bắt đầu suy nghĩ.

  Nếu sinh nhật của Lý Nhuế Xán là ngày 14 tháng 2, tức là ngày lễ tình nhân, thì có lẽ cậu vẫn biết nên tặng gì, nhưng hóa ra lại là ngày 14 tháng 3...

  Triệu Lễ Kiệt đột nhiên vỗ đầu mình.

  Tốt, dù sao thì cũng đều là số 14!

  Nghĩ được món quà mình sẽ tặng, Triệu Lễ Kiệt đứng dậy, mặc áo khoác chạy nhanh ra ngoài trong khi bắt đầu xem lại số tiền tiết kiệm của mình.

  Đừng nói với cậu, thực sự có đủ thứ cậu muốn mua.

Khoảng nửa giờ sau, Triệu Lễ Kiệt đến một cửa hàng sang trọng nhất phía sau Tòa nhà Chính phủ và Quân đội.

  Lúc này mới mười giờ, cửa hàng vừa mới mở cửa, người phục vụ còn chưa kịp thắp đèn dây nhỏ trong tủ, Triệu Lễ Kiệt đã đứng trước mặt cô.

  - Ồ, thưa ngài.

  Người phục vụ thì thầm.

  -Ngài muốn mua gì? Để tôi giới thiệu cho ngài nhé?

  Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - Nhẫn, một đôi nhẫn.

  Nói xong, cậu lại đỏ mặt.

  Ngược lại, người phục vụ là người hiểu biết, thấy cậu còn trẻ, năng động và đỏ mặt, có lẽ biết cậu muốn mua một chiếc nhẫn để bày tỏ tình cảm với người mình thích. Nhìn bộ quân phục cậu đang mặc, cô cũng có thể đánh giá mức tiêu dùng gần đúng của mình.

  Vì vậy, cô liền nhẹ nhàng nói: 

  - Ngài muốn chất liệu gì? Bây giờ là thời kỳ phi thường, vật liệu tương đối ít. Thực tế hơn là chủ yếu sử dụng vàng hồng trắng K vàng. Nếu ngài thích kim cương, ngài cũng có thể xem xét kim cương vỡ. Ở giai đoạn này, toàn bộ kim cương Giá hơi cao.

  Triệu Lễ Kiệt bị nàng nói có chút sửng sốt: 

  - Anh ấy khá trầm tính, cái nào thích hợp với anh ấy?

  - Chính là nó, vàng trắng nguyên chất.

  Người phục vụ đeo găng tay vào và lấy ra một đôi nhẫn.

  - Tên chiếc nhẫn này là 'Toi et Moi', có nghĩa là 'bạn và tôi', giống như tiếng nói của Hoàng đế Pháp Napoléon. Tình yêu giữa anh ấy và hoàng hậu Josephine..."

  ("Toi et Moi" là tên gọi của những chiếc nhẫn có một cặp đá quý kề sát bên nhau, là biểu tượng cho hai tâm hồn hòa vào làm một.)

  Cô gái chưa nói xong, Triệu Lễ Kiệt hoàn toàn không muốn nghe nữa, chỉ nói: 

  - Vậy tôi muốn cái này.

  - Còn kích thước thì sao?

  Triệu Lễ Kiệt ngẩn ra.

  - Ah!.

  Cậu suy nghĩ hồi lâu.

  - Tay anh ấy khá nhỏ...

  Người phục vụ mỉm cười: 

  - Thưa ngài, tôi sẽ làm cho ngài trước, đo xong ngài có thể lấy."

  Triệu Lễ Kiệt sờ sờ sau đầu, lúng túng ho mấy tiếng: 

  - Được, được.

  Người phục vụ viết voucher cho cậu rồi cất chiếc nhẫn đi.

  Triệu Lễ Kiệt cầm lấy phiếu rời đi, trước khi rời đi còn nhìn lại đôi nhẫn.

  Vàng K trắng bạc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy rực rỡ và tươi sáng.

  Nếu... Triệu Lễ Kiệt nghĩ, nếu nó được đeo trên tay Lý Nhuế Xán thì sẽ rất đẹp.




-038

  Trên thực tế, ngay khi cậu đang chọn nhẫn, trong tòa nhà quân sự và chính trị cách cậu chưa đầy 1 km, Lý Nhuế Xán và Minh Khải đã tính toán suốt bảy giờ đồng hồ trên tất cả các bản thảo toán học do Lee Sanghyeok để lại.

  'Công thức của anh ấy gần như đã tính toán được chu kỳ của làn sóng zombie sắp tới. Nếu anh ấy có thêm thời gian, có lẽ ...'

  Lý Nhuế Xán đặt bút xuống và ngẩng đầu lên.

  'Anh ấy gần như hoàn toàn đúng, và sai số chỉ là 5 ngày.'

  Minh Khải lấy đi bản thảo: 

  - Đừng quên.

  Lý Nhuế Xán cầm mảnh giấy mà anh ta muốn lấy đi.

  'Minh Khải, anh và em đều nhìn thấy nó.'

  Anh gõ nhanh.

  'Nếu như làm theo tính toán của Lee Sanghyeok và loại bỏ tất cả các lỗi, thì đợt zombie tiếp theo sẽ xảy ra sau đợt zombie cuối cùng là 1872,05 ngày. Theo tính toán thời gian, đó là...'

  Anh viết ngày tháng lên giấy.

  Ngày 17 tháng 3, 8 ngày sau.

  Minh Khải không nhìn dãy số anh viết, hắn đang né tránh, nhìn người qua lại trên đường ngoài cửa sổ: 

  - Có thể tỷ lệ chính xác của Lee Sanghyeok dự đoán là bao nhiêu? Lý Nhuế Xán, nếu đây thật sự chỉ là suy đoán, vậy thì cậu chỉ đang từ bỏ cuộc sống của mình một cách vô ích?

  Lý Nhuế Xán lắc đầu.

  'Công thức chu kỳ của làn sóng zombie là chính xác, những bất thường sau khi em bị tiêm thuốc và sự gia tăng số lượng zombie mà anh tìm thấy hàng tháng đều chứng minh rằng những gì anh ấy nói là đúng.' 

  Đầu ngón tay anh hơi run một chút, nhưng tốc độ gõ của anh vẫn như cũ.

  'Phải nhanh lên Minh Khải, sự thật đã rõ, 8 ngày nữa sẽ xuất hiện một đợt xác chết mới, số lượng sẽ còn khủng bố hơn lần trước, chúng ta chỉ có 8 ngày. '

  Sắc mặt Minh Khải khó coi.

  Tất nhiên anh biết tất cả những điều này là đúng, anh đã đoán được kế hoạch của Lý Nhuế Xán.

  Anh im lặng một lúc lâu mới quay lại, như thể tự biết câu trả lời mà mình đang hỏi gì: 

  - Vậy em định làm gì?

  Lý Nhuế Xán bình tĩnh nói với anh qua liên lạc: 

  - Còn có kế hoạch sao?

  Minh Khải khóe miệng hơi lạnh: 

  - Có ý gì?

  'Tôi sẽ hoàn thành kế hoạch của anh Sanghyeok và tiêu diệt tận gốc Khu C.'

  Lý Nhuế Xán bình tĩnh gõ.

  'Chỉ có em mới có thể làm được bây giờ. '

  Minh Khải vẫn từ chối: 

  - Cậu sẽ không phải chết. Tôi sẽ báo tin này cho Bắc Mỹ và Tây Âu. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra cách. Sẽ luôn có cách.

  Lý Nhuế Xán trả lời anh:

  'Anh biết rằng điều này sẽ không thay đổi. Nếu anh nói ra sự thật này với Tây Âu và Bắc Mỹ, anh cũng sẽ nhận được câu trả lời giống như em vừa nói- nếu cái chết của một người lính có thể đổi lấy sự sống còn của toàn nhân loại , vậy tại sao họ lại muốn bỏ cuộc? '

  Minh Khải nói: 

  - Nhưng anh không đồng ý.

Lý Nhuế Xán nhìn hắn.

  'Minh Khải, anh sợ cái gì?'

  Anh hỏi:

  'Emkhông sợ chết, vậy anh sợ cái gì? '

  Minh Khải im lặng hồi lâu, gân tay trên mu bàn tay nổi lên, các khớp xương siết chặt đến mức gần như trong suốt.

  - Anh sẽ không để người của anh chết.

  Minh Khải nói.

  - Lý Nhuế Xán, có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức cực đoan như vậy.

  Anh thở ra.

  Anh nói: 

  - Đáng lẽ tôi nên ngăn cậu lại trong trận chiến với thủy triều tử thi. Nếu tôi ngăn cậu lại, Lee Sanghyeok đã có người khác đi cùng, và phát súng này đã không bắn trúng cậu. Bây giờ lẽ ra nó phải như vậy, không phải là cậu...

  Đôi mắt của Lý Nhuế Xán hơi tối lạ, như thể anh cũng đang nghĩ về điều "nếu như" này.

  - Lý Nhuế Xán, tôi không thể để cậu chết.

  Minh Khải nói.

  - Tôi đã chứng kiến ​​​​cậu trưởng thành, từ khi cậu còn ngây thơ cho đến khi cậu tự mình trở thành một anh hùng. Lý Nhuế Xán, tôi không thể để cậu chọn lấy cái chết!

  Lý Nhuế Xán không nói gì trong một thời gian dài.

  Một lúc sau, anh gõ một dòng khác.

  'Vậy thì anh có thể chịu đựng được khi thấy nhân loại bị hủy diệt hoàn toàn không? '

  Minh Khải không nhìn anh đang gõ cái gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không ngờ nhìn thấy một người quen thuộc: 

  - Triệu Lễ Kiệt...?

  Lý Nhuế Xán sửng sốt một lúc và theo bản năng bước đến cửa sổ.

  Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa vặn, Triệu Lễ Kiệt mặc quân phục bước nhanh trên đường, vừa rời khỏi khu thương mại, hình như vừa làm được một điều gì đó rất vui vẻ, cả người đều mỉm cười.

  Lý Nhuế Xán ngơ ngác nhìn cậu và cắn môi.

  Minh Khải lại nhìn anh, nhẹ giọng nói: 

  - Vậy cậu có bằng lòng không, Lý Nhuế Xán, cậu có nỡ bỏ rơi cậu ấy như vậy không?

  Hắn hỏi xong, Lý Nhuế Xán cũng không trả lời mà chỉ đứng ở bên cửa sổ, yên lặng quan sát.

  Nhìn Triệu Lễ Kiệt trực tiếp đi xuống phía dưới, rồi lại bước đi, cho đến khi dấu vết bóng lưng cuối cùng biến mất ở cuối đường.

  Lý Nhuế Xán định thần lại, nhưng đột nhiên thấy mắt mình có chút nóng.

  Anh chớp mắt, im lặng buộc mình phải lấy lại bình tĩnh.

  Anh quả thực không sợ chết, vì tự do và vinh quang của nhân loại, vì sự hy sinh và linh hồn của những người tử vì đạo, anh đã chờ đợi quá lâu, nhiều năm như vậy, anh sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình bất cứ lúc nào.

  Nhưng số phận đã ban cho anh rất nhiều cành cây, và từ những cành cây khô héo và lạnh lẽo đó đã mọc ra một nụ tên là Triệu Lễ  Kiệt.

  Lý Nhuế Xán không sợ chết, nhưng anh sợ sự đau đớn của Triệu Lễ Kiệt.

  Ví dụ như bây giờ, chỉ cần lưng Triệu Lễ Kiệt trong ánh xuân là có thể dễ dàng đánh bại anh.

  Lý Nhuế Xán tựa trán vào kính cửa sổ một lúc lâu trước khi quay lại.

  Mắt anh hơi đỏ nhưng anh không chịu khóc.

  Anh muốn trở thành thanh kiếm sắc bén cuối cùng có thể đâm chết nhân loại, nhưng anh phải tự cắt trái tim mình trước, cho dù máu vẫn tiếp tục chảy.

'Sự sống còn của nhân loại đang bị đe dọa, tôi không có lựa chọn nào khác.'

  Anh viết cho Minh khải một cách đau đớn nhưng vẫn bình tĩnh.

  'Thiếu tướng, xin hãy sắp xếp một kế hoạch.'

  Sau một lúc im lặng, anh nói thêm.

  'Xin đừng nói với Triệu Lễ Kiệt. '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro