Chương 39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-039

  Đêm đó Lý Nhuế Xán về đến nhà đã rất muộn.

  Triệu Lễ Kiệt ở nhà nấu mì, đang đợi anh về, một ngày không gặp Lý Nhuế Xán, trong lòng cậu có chút hoảng hốt.

  Cậu và Lý Nhuế Xán đều lần đầu tiên nếm trải mùi vị của tình yêu, họ luôn như vậy, mỗi ngày ở bên nhau đều không cảm thấy mệt mỏi, khi xa nhau lại cảm thấy như vậy.

  Nhưng hôm nay Triệu Lễ Kiệt cảm thấy Lý Nhuế Xán có gì đó không bình thường.

  Khi cậu tiến đên ôm lấy Lý Nhuế Xán, cậu rõ ràng cảm giác được thân thể đối phương có chút lạnh lẽo.

  - Sao vậy?

  Triệu Lễ Kiệt ôm chặt Lý Nhuế Xán, nhẹ giọng nói: 

  - Có chuyện gì sao? Hôm nay mệt quá à?

  Lý Nhuế Xán hiếm khi thoát ra khỏi vòng tay cậu một cách nhanh chóng mà đưa tay ra ôm lấy lưng Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một chút, sau đó ôm anh chặt hơn.

  - Sao vậy anh ơi.

  Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt càng lúc càng trầm.

  - Anh có gì muốn nói với em sao?

  Một lúc lâu sau, Lý Nhuế Xán mới buông cậu ra và lắc đầu.

  - Mọi chuyện đều ổn chứ?

  Lý Nhuế Xán gật đầu.

  - Đó là bởi vì anh có vẻ mệt.

  Triệu Lễ Kiệt nắm lấy tay anh.

  - Chúng ta đi ăn đi.

  Lý Nhuế Xán thay quần áo và rửa tay.

  Nhìn vào gương, anh thấy mình bây giờ trông như thế nào.

  Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hơi đỏ, khó trách hôm nay Triệu Lễ Kiệt lại lo lắng cho anh như vậy.

  Lý Nhuế Xán mở vòi nước, vặn nước ở mức tối đa rồi lấy nước lau mặt.

  'Bình tĩnh.'

  Anh tự nhủ.

  'Bất kể thế nào, cũng không được khiến Triệu Lễ Kiệt nghi ngờ, một chút cũng không được. '

  Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Lý Nhuế Xán ngồi vào bàn, Triệu Lễ Kiệt đưa đũa cho anh, nói: 

  - Em làm đấy

  Lý Nhuế Xán nhướn mày, cúi đầu uống một ngụm.

  Triệu Lễ Kiệt nhìn anh:

  - Ăn ngon không?

  Lý Nhuế Xán gật đầu.

  Những gì Triệu Lễ Kiệt làm là một món ăn quê nhà cậu, khi quê nhà cậu vẫn còn ở đó, khi thời tiết quá lạnh sau giờ học, mẹ cậu sẽ nắm tay cậu và đưa cậu xuống nhà ông nội ăn một bát. Thật sự cậu đã không ăn chúng trong một thời gian dài.

  Trong khi Lý Nhuế Xán đang chăm chú trong việc ăn mì, Triệu Lễ Kiệt chỉ muốn chăm chú nhìn anh.

  Triệu Lễ Kiệt lại nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại ở đây thì thật tuyệt.

  Họ cứ sống với nhau như thế này, mỗi ngày về nhà đều có những bữa cơm nóng hổi để ăn, cả hai đều còn sống và không còn bị thương nữa.

  Dường như thời gian thật yên tĩnh và nhẹ nhàng, giống như nước, trôi đi.

  Lý Nhuế Xán chọc anh ta.

  'Tại sao em không ăn? '

  Triệu Lễ Kiệt vội vàng cầm đũa lên: 

  - Ăn, ăn ngay.

  Sau bữa tối, hai người ngồi trên ghế sofa, tựa lưng vào nhau xem một bộ phim kinh điển xưa.

  Trái đất trong phim ở gần sao Mộc khổng lồ, nhưng phương tiện từ tất cả các quốc gia lại cùng nhau quay đầu và đi lùi khi được thông báo nên bỏ cuộc.

  Triệu Lễ Kiệt rưng rưng nước mắt, không ngừng sụt sịt.

  Lý Nhuế Xán nhìn cậu như vậy có chút buồn cười, nhưng không thể cười thành tiếng, liền đưa tay xoa đầu cậu.

  Triệu Lễ Kiệt tựa đầu vào vai anh, ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: 

  - Anh ơi...

  Lý Nhuế Xán viết vào lòng bàn tay: 

  'Đừng có sến súa như vậy được không? '

  Triệu Lễ Kiệt: 

  - Em không quan tâm, anh lớn tuổi hơn em, danh hiệu này là hợp pháp.

  Lý Nhuế Xán lắc đầu, hai người tiếp tục xem phim cho đến đoạn kết cuối cùng, khi nhân vật chính lại lên xe, một giọng điệu quen thuộc vang lên.

  - Nhân loại đã sống sót.

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Thật tuyệt vời, mọi thứ đều sống soát

  Đôi mắt của Lý Nhuế Xán có chút choáng váng.

  Thật lâu sau, anh thấp giọng viết vào lòng bàn tay Triệu Lễ Kiệt: 

  'Ừ, còn sống là tốt rồi.'

  Bộ phim kết thúc ở thời điểm này, con người tiếp tục lang thang, âm nhạc vang lên, hát lên chương bất tử của cuộc đời.

  - Địa cầu lang thang...

  Triệu Lễ Kiệt đứng dậy thu khay phim, liếc nhìn bìa.

  - Phim này quay ở Iceland à...

  Lý Nhuế Xán có chút quen thuộc với cái tên này.hye

  Nước Iceland.

  Triệu Lê Kiệt vẫn đang lẩm bẩm: 

  -Em chưa từng đến Iceland. Trước thảm họa zombie, người ta nói rằng nơi đây rất đẹp, có những cánh đồng băng trải dài, bờ biển, suối nước nóng...

  Những gì Lee Sanghyeok nói cũng vang lên trong đầu anh: 

  "Ai đó đã nhiễm virus từ lớp băng vĩnh cửu ở Iceland. Đây là nguồn gốc của mọi thảm họa zombie..."

  Giọng nói của họ chồng lên nhau trong tâm trí Lý Nhuế Xán.

  Reykjavik, Iceland.

  Nó không chỉ là biểu tượng của vẻ đẹp mà còn là kì quan của thế giới, đồng thời cũng là nguồn gốc của thảm họa tận thế này.

  Lý Nhuế Xán thực sự cảm thấy hơi choáng váng.

  Anh vẫn chưa định thần lại cho đến khi Triệu Lễ Kiệt cất khay phim sang một bên, quay lại ghế sô pha, ôm anh lần nữa.

  - ... Nếu sau này tất cả những chuyện này có thể giải quyết xong xuôi.

  Giọng nói của Triệu Lễ  rất nhẹ nhàng.

  - Em cũng muốn đến Iceland, em muốn nhìn thấy cánh đồng băng, suối nước nóng và cực quang.

  Lý Nhuế Xán mở miệng và lặp lại: 

  'Cực quang? '

  - Vâng, cực quang.

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Đi xem màn đêm vĩnh cửu, sau đó đi xem cực quang nơi cánh đồng băng.

  Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào Lý Nhuế Xán, ánh mắt có chút mong đợi và có chút dịu dàng.

  - Chà, khi thời điểm đó đến, chúng ta cùng nhau đi ngắm cực quang nhé?




-40

  Lý Nhuế Xán theo bản năng muốn đồng ý với Triệu Lễ Kiệt.

  Nếu không phải ngày tận thế, nếu mọi chuyện có thể giải quyết được, ai lại không muốn cùng người mình yêu thương nhất đi từ nơi tận cùng thế giới đến tận góc biển cùng người mình yêu nhất, sát cánh từ bình minh đến hoàng hôn.

  Nhưng anh biết rằng có thể không có cách nào để nhận ra tất cả những điều này.

  Vì thế anh không có trả lời, mà là vươn tay ôm lấy Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt chỉ coi anh như ưng thuận, nhẹ nhàng mỉm cười, ôm thật chặt, hôn lên trán anh.

  Một mái nhà ấm áp, khoảng thời gian riêng tư của hai người, một cái ôm thật chặt và một nụ hôn dịu dàng từ người yêu, dường như đó là những món quà cuối cùng được trao cho cậu.

  - Đôi khi em nghĩ.

  Triệu Lễ Kiệt không biết nỗi đau trong lòng mình quay đi quay lại hàng nghìn lần, cậu chỉ nhớ lại bộ phim vừa rồi khiến lòng cậu chấn động, lẩm bẩm, ôm thật chặt Lý Nhuế Xán.

  - Nếu là em, lúc đó em cũng nhất định sẽ lái xe về.

  Lý Nhuế Xán thở ra một hơi, vỗ vỗ lòng bàn tay của cậu: 

  'Đúng vậy, nếu anh không thả em đi, em sẽ bị tức chết'

  - Ơi.

  Triệu Lễ Kiệt xoa xoa tóc.

  - Em có lúc nghĩ đến một giả thuyết.

  Lý Nhuế Xán nhìn cậu và ra hiệu cho cậu nói, anh sẽ lắng nghe.

  - Điều em đang nghĩ là...

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Nếu lúc này chúng ta không gặp nhau, nếu bây giờ không phải ngày tận thế, liệu chúng ta có còn gặp nhau không, liệu chúng ta có còn ở bên nhau không?

  Lý Nhuế Xán dựa vào vai cậu và nhẹ nhàng đặt tay anh lên cổ tay cậu.

  Triệu Lễ Kiệt tiếp tục: 

  - Hoặc có thể nếu có thời gian và không gian song song, chúng ta là ai và chúng ta đang làm gì?"

  Lý Nhuế Xán dường như thực sự nghĩ về điều đó một lúc, rồi viết: 

  'Vậy thì anh sẽ trở thành một giáo viên.'

  - Vậy em liền làm học trò của anh.

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Em mỗi ngày đều bị anh mắng, anh nhất định phải đi tìm phụ huynh.

  Lý Nhuế Xán chớp mắt trước những gì cậu đang nói.

  - Hoặc có thể chúng ta đang tham gia thể thao,

  Triệu Lễ Kiệt nói:

  - Ví dụ, nếu chúng ta chơi thể thao điện tử, em là đồng đội của anh, anh đánh em và mắng em  mỗi ngày.

  Lý Nhuế Xán nhướng mày và viết vào lòng bàn tay: 

  'Anh bạo lực đến thế sao? '

  - Lúc đầu anh vật ngã em liên tục năm cái,

  Triệu Lễ Kiệt nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

  - Thật sự là nó đã để lại cho em một cái bóng tâm lý rất lớn.

  Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng nhéo mặt Triệu Lễ Kiệt.

  - Có lẽ chúng ta sẽ giành được chiến thắng ở Iceland.

  Triệu Lễ Kiệt sau đó nghĩ.

  -Và sau đó chúng ta có thể cùng nhau đi xem Cực quang.

  ' Em, thực sự...'

  Lý Nhuế Xán viết trong lòng bàn tay.

  'Em nên trở thành một tiểu thuyết gia. '

  Triệu Lễ Kiệt mỉm cười với anh, rạng rỡ và rực rỡ.

  Trong nụ cười của cậu Lý Nhuế Xán có chút choáng váng.

  'Em nói, trong một vũ trụ song song...'

  Anh nhẹ nhàng hỏi trong lòng.

  'Liệu sẽ có một kỷ nguyên hạnh phúc cho chúng ta?'

  Anh không biết.

  Nếu đó là sự thật thì dù bạn là giáo viên, học sinh hay cái gọi là người chơi thể thao điện tử, họ cũng không tuyệt vọng như ngày tận thế.

  Nếu thực sự có hy vọng thì đó là thời kỳ hòa bình và tĩnh lặng.

  Lý Nhuế Xán chỉ nhìn Triệu Lễ Kiệt và khẽ chớp mắt.

  Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng nói: 

  - Sao thế? Hôm nay trông anh rất mệt mỏi.

  Lý Nhuế Xán lắc đầu, vươn người tới ôm lấy Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt cũng đưa tay ra ôm lại Lý Nhuế Xán.

  - Nghỉ ngơi đi anh.

  Cậu nói với Lý Nhuế Xán.

  - Nếu mệt quá thì hãy chợp mắt một lát.

  Lý Nhuế Xán nằm trong ngực cậu, dùng tay viết lên ngực Triệu Lễ Kiệt: 

  'Không mệt.'

  Triệu Lễ Kiệt cười nói: 

  - Vậy em kể cho anh nghe một câu chuyện, dỗ anh ngủ nhé?

  Lý Nhuế Xán viết:

  'Được, em nói anh nghe. '

  - Hãy nói về thế giới song song.

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Có lẽ lúc đó anh cũng là người Hàn Quốc, sau đó đến Trung Quốc chơi game. En là đàn em của anh và chúng ta tình cờ ở cùng một đội. Có lẽ em đã xem anh chơi từ rất lâu rồi. Cho dù là anh không vui và anh nghĩ em là người thích anh, thì dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể hòa hợp được.

  Lý Nhuế Xán suy nghĩ một lúc:

  'Tại sao câu chuyện này có vẻ quen thuộc? '

  Triệu Lễ Kiệt cười và nói tiếp: 

  - Nhưng sau đó, chúng ta đã trải qua rất nhiều trận đấu và rồi chúng ta đến với nhau. Anh thích em và em cũng thích anh. Chúng ta đã làm việc chăm chỉ và luyện tập cùng nhau, sau đó chúng ta trở thành nhà vô địch thế giới và giành chiến thắng, dâng cao chiếc cúp. Lúc đó, em sẽ quỳ một gối xuống với anh, và em nói, anh ơi, anh có thể ở bên em không? Em quỳ xuống vì anh, anh có nghĩ tới không?

  Lý Nhuế Xán không thể không cười trước câu chuyện vô nghĩa của cậu.

  Triệu Lễ Kiệt cũng nói: 

  - Cuối cùng thì anh cũng đã cười rồi? Hôm nay em chưa thấy anh cười dù chỉ một lần. Là em  đã học cách nói chuyện từ Lý Huyễn Quân. Anh thấy có được không?

  Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay cậu:

  'Rất tốt, hãy tiếp tục phát huy. '

  - Dạ vậy, thiếu tướng của em.

  Triệu Lễ Kiệt vừa nói vừa bế anh lên.

  - Nhưng bây giờ, thiếu tướng của em, anh đã mệt quá rồi, nên đi ngủ thôi.

  Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng ôm Lý Nhuế Xán trên giường, đắp chăn cho anh và hôn lên trán anh lần nữa.

  - Ngủ đi.

  Cậu nói với Lý Nhuế Xán.

  - Nếu anh có thắc mắc gì, khi anh thức dậy vào ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết nó.

  Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng gật đầu và từ từ nhắm mắt lại.

  Có lẽ là bởi vì anh cả ngày lẫn đêm đều không có nghỉ ngơi, cũng có thể là bởi vì trong đầu anh đột nhiên có quá nhiều sự thật ập đến, anh thực sự quá mệt mỏi. Không lâu sau, Lý Nhuế Xán thực sự ngủ thiếp đi.

  Hoặc có lẽ vì biết Triệu Lễ Kiệt đang ở cùng mình nên lúc này Lý Nhuế Xán cảm thấy đặc biệt buồn ngủ.

  Tuy rằng anh cau mày, tựa hồ có chút bất an, nhưng anh cũng không có ý định tỉnh giấc.

  Triệu Lễ Kiệt nhìn anh không rời, muốn đưa tay vuốt thẳng lông mày đang nhíu lại của anh, nhưng cậu vẫn không chạm vào anh.

  Cậu cảm thấy như thể Lý Nhuế Xán đang giấu cậu điều gì đó, có lẽ ngày mai cậu nên hỏi những người khác, chẳng hạn như Điền Dã, Lý Huyễn Quân, thậm chí là Minh Khải.

  Nhưng bây giờ, cậu vẫn chưa quên, cậu còn có một việc rất quan trọng.

  Triệu Lễ Kiệt cẩn thận lấy ra một chiếc thước mềm mỏng, vòng nó quanh ngón áp út của bàn tay trái của Lý Nhuế Xán, cậu di chuyển rất nhẹ nhàng, vì sợ đánh thức Lý Nhuế Xán và làm lộ món quà sinh nhật trước.

  Cậu đo, đánh dấu và nhanh chóng cất cuộn băng đi.

  Cậu lại lén hôn lên mu bàn tay của Lý Nhuế Xán, mô phỏng cảnh anh tỏ tình với Lý Nhuế Xán với chiếc nhẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro