Chương 41+42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-041

  Ngày hôm sau, khi Lý Nhuế Xán tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng, Triệu Lễ Kiệt không có ở đó, có lẽ cậu đã đến sân tập hoặc đến chỗ nào đó, trên bàn có bữa sáng do cậu làm cho Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán lặng lẽ nhìn chiếc bánh sandwich một lúc lâu, sau đó cúi đầu hít một hơi thật sâu trước khi cầm nó lên và ăn từng miếng một.

  Bánh mì đã nguội, lạnh đến mức Lý Nhuế Xán cảm thấy sống mũi đau nhức, lạnh đến mức muốn khóc.

  Nhưng anh không thể khóc.

  Anh thậm chí còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đi đến phòng họp của Tòa nhà Hành chính Quân sự như thường lệ để tham dự cuộc họp hôm nay.

  Tuy nhiên, hôm nay Lý Huyễn Quân là người duy nhất ngồi trong phòng họp.

  Lý Nhuế Xán có chút kỳ quái, anh còn chưa kịp hỏi cái gì, Lý Huyễn Quân đã đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt hắn, giơ tay lên, vỗ nhẹ lên kế hoạch tác chiến trên ngực Lý Nhuế Xán.

  - Lý Nhuế Xán.

  Hắn rất hiếm khi gọi tên Lý Nhuế Xán thẳng như vậy.

  - Ý cậu là gì?!

  Lý Nhuế Xán nhìn vào kế hoạch và im lặng gõ câu trả lời của mình: 

  'Ra là cậu đã biết rồi. '

  - Cậu đang muốn tìm cái chết phải không!?

  Lý Huyễn Quân hạ giọng, khiến khuôn mặt thân thiện thường ngày của hắn có vẻ có phần áp bức.

  - Lý Nhuế Xán, Minh Khải chết tiệt đã nói với chúng tôi! Cậu điên à? Chính cậu muốn chết phải không?! Cậu muốn sắp xếp để chúng tôi cùng nhau đưa cậu lên đường phải không?!

  Hắn tức giận đến mức hung hăng giơ tay ném đống kế hoạch lên trời.

  Những tờ giấy bay xuống, phản chiếu những mảng cơ đen trên cánh tay hắn.

  Đó là bởi vì hắn đã dành 10 giờ canh gác trước lưới điện cao thế trong trận chiến làn sóng zombie  lần trước, trong trận chiến khốc liệt kéo dài 10 giờ, độ giật của súng tiểu liên đã khiến cơ bắp của hắn bị thương, các cơ đã không lành qua nhiều năm.

  Cuộc chiến với thủy triều zombie thực sự đã thay đổi quá nhiều thứ.

  Nhưng bây giờ, Lý Huyễn Quân đứng ở trước mặt Lý Nhuế Xán, giữa những mảnh giấy bay lượn, nhưng trong mắt nhau, hai người đều hiểu được điều gì đó.

  - Tại sao cậu lại dám mạo hiểm mạng sống của mình như thế này?

  Cuối cùng, Lý Huyễn Quân hạ giọng.

  - Và tại sao cậu phải giấu tôi điều đó?

  Hắn hỏi. 

  - Chúng ta không phải là đồng đội nhiều năm sao?"

  Lý Nhuế Xán cúi đầu và im lặng một lúc lâu.

  Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, gõ chữ hỏi: 

  -Điền Dã ở đâu?

  - Cậu ấy ở chỗ Minh Khải.

  Lý Huyễn Quân cứng ngắc nói.

  - Còn đang lau nước mắt.

  Lý Nhuế Xán mỉm cười, như muốn nói điều gì đó với người đồng đội cũ của mình.

  Nhưng cuối cùng anh chỉ nói với Lý Huyễn Quân một câu.

  'Đừng nói với Triệu Lễ Kiệt. '

  Lý Huyễn Quân thật muốn nổ tung.

  - Không nói, không nói! Cậu cho rằng Triệu Lập Kiệt là kẻ ngốc sao? Kế hoạch này cậu nghĩ nó thần bí như vậy sao? Cậu  cho rằng cậu ấy căn bản không nhìn ra được sao?!

  Lý Nhuế Xán bình tĩnh gõ: 

  'Vì vậy, tôi cần sự giúp đỡ của cậu để giúp tôi làm cậu ấy bình tĩnh. '

  - Cậu ấy bình tĩnh rồi, sau đó thì sao?

  Lý Huyễn Quân hỏi: 

  - Không cho cậu ấy biết gì cả, đến lúc phát hiện lại cậu sẽ bị biến thành tro bụi?!

  Đầu ngón tay của Lý Nhuế Xán run rẩy.

  Lý Huyễn Quân khí thế đột nhiên giảm xuống, hắn buông tay xuống, lui về phía sau mấy bước, một lúc sau mới nói: 

  - Cho nên cậu cũng sợ.

  Đôi mắt của Lý Nhuế Xán dường như xuất thần trong giây lát, anh dường như thở dài nhẹ nhàng, rồi lặng lẽ nói với Lý Huyễn Quân: 

  'Nếu Minh Khải đã nói với cậu, thì cậu phải biết rằng theo thuật toán của anh Sanghyeok, sẽ sớm có rất nhiều người chết làn sóng xác chết thứ hai.'

  Lý Huyễn Quân nghiến răng nghiến lợi không nói gì.

  'Cậu cũng đã trải qua đợt zombie lần trước.'

  Lý Nhuế Xán nhìn hắn.

  'Nếu làn sóng zombie này đáng sợ và nguy hiểm hơn đợt trước, cậu có nghĩ rằng nhân loại vẫn còn hy vọng sống sót không?" '

  - Luôn luôn có cách, mibugi.

  Lý Huyễn Quân thì thầm.

  - Anh Lee rất tuyệt vời, anh ấy nhất định phải có cách khác để phá vỡ tình thế. Cậu có thể tìm lại, tôi sẽ đi cùng cậu tìm hiểu xem anh ấy có cách nào không? Tìm những tài liệu mà anh Lee đã giấu. Dù sao đi nữa, có thể có một quả trứng Phục sinh. Một khi bạn mở nó ra, chúa ơi, sẽ có một giải pháp mới——

  Lý Nhuế Xán lắc đầu.

  'Những phương pháp anh ấy nghĩ ra đều yêu cầu anh ấy phải mạo hiểm mạng sống của chính anh ấy. Cậu có nghĩ còn cách nào khác không? '

  Lý Huyễn Quân đã hoàn toàn suy sụp.

  Anh ngồi trên mặt đất và muốn ngăn cản Lý Nhuế Xán, nhưng anh biết mình không thể ngăn cản Lý Nhuế Xán.

  - Hãy nghĩ đến Triệu Lễ Kiệt.

  Giọng nói của Lý Huyễn Quân khàn khàn.

  - Lý Nhuế Xán, hãy nghĩ đến cậu ấy.

  Đáp lại hắn là bước chân nhẹ nhàng của Lý Nhược Xán, đôi ủng quân đội của anh từng bước một đi trên mặt đất, nhưng tựa hồ như đâm trúng trái tim của ai đó.

  Lý Nhuế Xán đi đến Lý Huyễn Quân và từ từ ngồi xổm xuống.

  'Tôi cần cậu giúp tôi một việc. '

  Lý Huyễn Quân thậm chí không ngẩng đầu lên: 

  - Ta không giúp, là cậu muốn nhờ tôi giúp cậu lừa gạt Triệu Lễ Kiệt đúng chứ. Tôi sẽ không lừa gạt người khác, cũng sẽ không lừa dối con trai tôi...

  Lý Nhuế Xán lắc đầu.

  'Tôi có thứ muốn để lại cho cậu ấy. '

  Lý Huyễn Quân ngước mắt: 

  - Cái gì? Cậu muốn quay video cho cậu ấy?

  Lý Nhuế Xán lại lắc đầu.

  ' Cậu ấy chưa nghe tôi nói bao giờ." 

  Đầu ngón tay gõ phím của anh ấy dừng lại.

  'Nhưng tôi luôn có điều muốn nói với cậu ấy.'

  Lý Huyễn Quân ngậm miệng hồi lâu mới ngẩng đầu thở dài một hơi.

  - Tôi ghét những người như cậu.

  Hắn đấm vào vai Lý Nhuế Xán.

  - Cậu đã nghĩ đến mọi thứ, cậu đã lên kế hoạch, cậu đã tính toán kỹ lưỡng, khi nào cậu sẽ tự mình nghĩ về điều đó...

  Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Nhuế Xán: 

  - Cậu không hối hận sao?!

  'Có.'

  Lý Nhuế Xán trả lời.

  'Tôi rất tiếc cho cậu ấy. '

  Lý Huyễn Quân mở nắm đấm ra, sau đó nắm chặt vai Lý Nhuế Xán.

  - Đừng nói thế nữa...cậu không có lỗi với ai cả.

  Hắn trầm giọng nói.




-042

  Triệu Lễ Kiệt thực sự đã đến khu thương mại để đưa lại kích cỡ chiếc nhẫn.

  Trong khi Lý Nhuế Xán vẫn còn ngủ, cậu đi bộ và chạy đến khu thương mại.

  Người phục vụ ở cửa hàng đó đã đợi cậu rất lâu, thấy cậu đến liền cười hỏi: 

  - Đo chưa?

Triệu Lễ Kiệt gật đầu đưa thước mềm cho cô, cô chọn kích thước rồi nói: 

  - Tác phẩm của cậu đã khắc xong rồi, mời cậu xem qua."

  Cô nói rồi lấy chiếc nhẫn của anh ra, đeo găng tay vào và đưa ra chiếc hộp.

  Triệu Lễ Kiệt nhận lấy, lấy chiếc nhẫn ra, cẩn thận cầm trong tay.

  Đó là một chiếc nhẫn vàng K màu trắng bạc, trang nhã và đơn giản, có khắc chữ "Toi et Moi" và "ZLJ & LRC" ở vòng trong. 

  Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán.

  Bạn và tôi.

  Bạn và tôi, bạn và tôi.

  Triệu Lễ Kiệt trong lòng thầm nghĩ.

  Hàng ngàn năm trước, hoàng đế nước Pháp đã nói với hoàng hậu của mình "tình yêu vô tận và đủ loại tình yêu", cuối cùng họ cô đọng lại thành câu này, đó là tình yêu mỗi ngày, bạn và tôi mỗi ngày.

  Và bây giờ, trong ngày tận thế, Triệu Lễ Kiệt vẫn muốn ghi lại mối tình của mình như thế này.

  Không phải là anh yêu em, không phải mãi mãi, mà là em và anh.

  Đó là phần còn lại của cuộc sống hàng ngày của Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán trong tương lai.

  Cuối cùng sau khi xác nhận kích cỡ của Lý Nhuế Xán, Triệu Lễ Kiệt yêu cầu người phục vụ cất chiếc nhẫn đi và lần sau mang nó lại cùng nhau.

  Cậu đi một đường đến phòng huấn luyện, vừa đi vừa suy nghĩ về những gì mình sẽ nói với Lý Nhuế Xán

  - ...Lý Nhuế Xán, em, ừm, em muốn ở bên anh . Kể từ nay mỗi ngày, ừm, em có thể hứa với anh rằng kể từ bây giờ em sẽ yêu anh thật nhiều mỗi ngày ...

  Triệu Lễ Kiệt lắc đầu đầu.

  - Không được, cái này tệ quá phải không? Anh ấy có thể đánh chết mình... Mình sẽ suy nghĩ lại... Lý Nhuế Xán, đây là chiếc nhẫn em mua cho anh, anh có muốn đeo nó không... Không đâu, dở quá, mình phải suy nghĩ lại thật kĩ....

  Cậu lẩm bẩm, không ngừng xem lại lời cầu hôn của mình, luyện đi luyện lại.

  Nhưng cậu luôn cảm thấy không tìm được cảm giác thích hợp nhất.

  Sau đó, anh ta đối mặt với Điền Dã.

  Thật hiếm thấy hôm nay Điền Dã không ở cùng Lý Huyễn Quân mà chỉ ở một mình, sắc mặt không được tốt cho lắm, tựa hồ đang có chuyện gì đó trong lòng.

  Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt, Điền Dã tựa hồ giật mình, cầm trong tay văn kiện lùi về phía sau một bước lớn.

  Triệu Lễ Kiệt nhìn hắn: 

  - Anh sao vậy?

  - Ồ ồ ồ, không sao đâu.

  Điền Dã nói.

  - Tôi không sao, tôi chỉ là, cái gì, tại sao cậu lại đến đây? Tìm Lý Nhuế Xán?

  Triệu Lễ Kiệt nói:

  - Em đi phòng huấn luyện.

  Điền Dã nói: 

  - Được, cậu đi đi.

  Hắn vòng qua Triệu Lễ Kiệt và định rời đi, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã ngăn hắn lại: 

  - Điền đội trưởng.

  Điền Dã bị lời nói cùng giọng điệu nghiêm túc lạnh lùng của cậu làm hắn giật mình: 

  - Cậu tính làm gì vậy?

  Triệu Lễ Kiệt quay đầu nhìn cậu: 

  - Có chuyện gì không dám nói với em sao?

  Vẻ mặt của Điền Dã lúc đó đã thay đổi.

  Anh không giỏi lừa dối người khác, chưa kể thứ anh đang cầm trong tay lúc này thực sự là "Kế hoạch kết liễu" của Lý Nhuế Xán.

  Hắn nhịn không được, ở chỗ Minh Khải khóc hồi lâu, nhưng cũng không có gì thay đổi, vừa có kết quả liền đụng phải Triệu Lễ Kiệt.

  Và đúng như Lý Huyễn Quân đã nói, Triệu Lễ Kiệt không hề ngu ngốc, trên thực tế, cậu là học viên đứng đầu trong học viện quân sự, cậu và Lý Nhuế Xán đã cùng nhau trải qua sinh tử.

  Sự im lặng rõ ràng của Lý Nhuế Xán ngày hôm qua và trạng thái kỳ lạ của Điền Dã vẫn khiến cậu cảm thấy nghi ngờ hơn một chút.

  Trực giác mách bảo Triệu Lễ Kiệt rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cậu cũng cảm thấy mọi thứ giống như một tấm lưới kín gió, không để lại dấu vết gì cho cậu biết.

  Càng không có dấu vết thì càng nguy hiểm.

  Nhưng Điền Dã hiển nhiên không có hoàn toàn hiểu rõ Triệu Lễ Kiệt, đầu óc quay cuồng ngàn lần, hắn không biết Triệu Lễ Kiệt đã sớm chú ý tới biểu tình biến hóa của hắn.

  - Không sao đâu.

  Hắn vẫn đang cố gắng hết sức để lấy lại vẻ mặt và giọng điệu thường ngày.

  - Nói đến Triệu Lễ Kiệt, tại sao em lại nói chuyện với anh như vậy? Cho dù anh không phải là đội trưởng của em, anh vẫn là cấp trên của em. Đừng như vậy, nếu không anh sẽ bảo Lý Nhuế Xán đánh cậu một trận.

  Triệu Lập Kiệt nhìn hắn: 

  - Ồ, Điền đội trưởng, trên tay anh là đang cầm cái gì?

  Điền Dã theo bản năng ôm lấy kế hoạch tác chiến trong tay: 

  - Thư tình Lý Huyễn Quân viết cho anh đấy,có chuyện gì vậy? Cậu có muốn xem không?

  Triệu Lễ Kiệt: 

  - ...Lý đội trưởng sẽ viết cho anh một bức thư tình mà in hẳn ra tờ giấy A4 à?

  Điền Dã hít sâu một hơi: 

  - Chuyện tình cảm của người lớn, đừng lắm chuyện.

  Triệu Lễ Kiệt không tiếp tục chủ đề: 

  - Hôm nay anh có gặp Lý Nhuế Xán không?

  Điền Dã trả lời: 

  - Không, cậu ấy hẳn là ở phòng hội nghị hoặc là trung tâm nghiên cứu.

  Triệu Lễ Kiệt chào anh:

  - Vậy em đi huấn luyện.

  Điền Dã thở phào nhẹ nhõm, Triệu Lễ Kiệt rời đi, hắn nhịn không được nữa, sắc mặt sa sầm, đầu cúi xuống, tiếp tục bơ phờ bước đi, ôm chiến trận trong tay.

  Vừa rồi hắn vô số lần muốn gọi cho Triệu Lễ Kiệt, muốn nói cho cậu biết, muốn hắn ngăn cản Lý Nhuế Xán, nhưng hắn không thể.

  Hắn là tổng tư lệnh của đội cơ động, hắn phải thực hiện nhiệm vụ này một cách hoàn hảo, đây là một sự đánh đổi và một mệnh lệnh, mặc dù đó không phải là ý định của hắn.

  Nhưng Triệu Lễ Kiệt vốn đáng lẽ phải bỏ đi lại đang đứng ở góc tường nhìn ra Điền Dã.

  Lòng cậu thắt lại, cậu càng ngày càng cảm thấy chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

  Và nó nhất định là về Lý Nhuế Xán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro