Chương 43+44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-043

  Lý Nhuế Xán thực sự đang ở trung tâm nghiên cứu.

  Lúc này trong trung tâm nghiên cứu chỉ có Lý Nhuế Xán và Minh Khải, Lý Huyễn Quân trầm mặc ngồi ở bên cạnh.

  Không khí im lặng một thời gian, im lặng đến mức lạnh lẽo và ngột ngạt.

  - Đây là tổng thể kế hoạch.

  Minh Khải thanh âm có chút khàn khàn.

  - Huyễn Quân cùng tôi sẽ che chở cậu, Triệu Lễ Kiệt giao cho Điền Dã.

  Lý Huyễn Quân ở một bên lạnh lùng xen vào: 

  - Tại sao muốn đưa Triệu Lễ Kiệt đi? Hãy nhanh chóng suy nghĩ lại.

  - Cứ đưa đến, Điền Dã chưa từng đến khu C, chắc chắn phải có người đã vào sâu khu C phối hợp được với cậu ấy, mới có thể chỉ huy quân cơ động tốt hơn.

  Minh Khải nhìn Lý Nhuế Xán.

  - Đây là lý do duy nhất và nó thực sự hợp lý.

  Lý Nhuế Xán không nói gì mà nhìn vào bản đồ địa hình và lặng lẽ vạch ra kế hoạch tác chiến.

  Kế hoạch này thực ra rất đơn giản và dễ hiểu, gần giống như kế hoạch do Lee Sanghyeok vạch ra, điểm khác biệt duy nhất là kế hoạch của Lee Sanghyeok còn có mũi tiêm thứ hai như một khả năng đề phòng. Lần này là cuộc khủng hoảng cho toàn nhân loại chỉ có Li Rucan mới có "chìa khóa".

  Một khi phạm sai lầm, tất cả sẽ phải chịu số phận.

  Đầu ngón tay của Lý Nhuế Xán liên tục theo dõi lộ trình họ đi, họ dự định tổng cộng ba tuyến đường, dễ dàng nhất là tuyến đường rừng rậm mà họ quen thuộc nhất, đội trực thăng của Minh Khải và Lý Huyễn Quân chịu trách nhiệm yểm trợ, trong khi đội trực thăng của Điền Dã đưa Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh, không thẳng vào chiến trường.

  Sau đó, sau khi đến khu C, đội đặc nhiệm chịu trách nhiệm tiên phong mở đường và bằng mọi giá dọn dẹp toàn bộ zombie ở khu C. Sau đó, Lý Nhuế Xán tiến vào "tổ ong" dưới lòng đất ở khu C, tìm ra "ổ", và hoàn thành "Kế hoạch kết liễu".

  Tất cả có vẻ rất đơn giản.

  Cái chết dường như là một vấn đề rất đơn giản.

  Lý Huyễn Quân ngậm miệng không nói gì, Minh Khải cũng không lên tiếng, chỉ có Lý Nhuế Xán còn đang cân nhắc từng chi tiết.

  'Gạch lát sàn vật tổ của nhà thờ ở Khu C lẽ ra phải là lối vào tổ ong.'

  Anh gõ vào thông tin liên lạc.

  'Nhưng hiện tại có hai tình huống. Một là gạch lát sàn mở và bạn có thể đi xuống. Hai là tình huống rắc rối hơn là gạch lát sàn bị hở, bị bịt kín và cần phải nổ tung tại chỗ.'

  Cách anh gõ phím và suy nghĩ cực kỳ bình tĩnh, như thể anh không phải là nhân vật chính trong trận chiến sinh tử này.

  'Theo ấn tượng của tôi, gạch lát sàn không quá dày'

  Anh tiếp tục gõ.

  'Chúng ta có thể mang theo bom nổ siêu nhỏ. Tối đa hai quả là đủ, nhưng để thận trọng, tôi sẽ để mỗi thành viên trong đội của mọi ngườimang theo. Để đề phòng, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tự mang đến. '

  Anh cầm bút viết lên giấy, trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng đầu bút cọ xát vào mặt giấy.

  'Vậy..'

  Anh ngẩng đầu nhìn Minh Khải.

  'Thứ em muốn anh đã chuẩn bị chưa? '

  Bọn họ không biết "Cái gốc" phía dưới tổ ong trông như thế nào, lớn bao nhiêu, sâu bao nhiêu, khó tiêu diệt đến mức nào, không ai biết, nhưng Lý Nhuế Xán chỉ có một cơ hội. Một khi đánh mất cơ hội, không tiêu diệt được "căn nguyên", anh sẽ trở thành vật mang zombie sinh sản, sống còn hơn chết, nhân loại cũng sẽ chết.

  Đối với Lý Nhuế Xán, chỉ cần anh sai, đó sẽ là ngõ cụt, nơi cái chết còn hơn cả sự sống.

  Vì vậy thứ anh muốn chính là quả bom có ​​sức tàn phá mạnh nhất mà anh cho là cần thiết.

  Minh Khải ngậm miệng, mặc định trả lời anh.

  Lý Nhuế Xán không hỏi thêm câu hỏi nào mà lại chuyển sự chú ý sang bản đồ.

  - Khi thực hiện những điều này...

  Lý Huyễn Quân cuối cùng cũng miễn cưỡng lên tiếng.

  - Điền Dã sẽ đưa Triệu Lễ Kiệt đến ngoại ô khu C.

  Lý Nhuế Xán gật đầu.

  'Có hai kết cục có thể xảy ra.' 

  Anh tiếp tục gõ.

  'Một là tôi thành công, tổ ong bị phá hủy, quá trình sinh sản của zombie dừng lại, và tất cả những gì còn lại là dọn sạch những zombie còn lại. Đây là kết quả tốt nhất.'

  Anh dừng lại, nhẹ nhàng thở ra: 

  'Còn có một khả năng khác, đó là tôi thất bại, tôi không phá được tổ ong, nhưng lại không thể khống chế được những thứ còn lại, cho nên chỉ có thể giao cho mọi người.'

  Anh lại im lặng.

  'Nếu tôi thất bại, bất kể lý do thất bại của tôi là gì, bất kể lúc đó tôi đã chết hay còn sống hay đang dở sống dở chết.'

  Anh thầm nói từng chữ.

  'Hãy nói với Triệu Lễ Kiệt rằng tôi đã chết và nhất định phải ngăn cản Triệu Lễ Kiệt không quay lại khu C tìm tôi.'

  Minh Khải ngẩng đầu, thở dài một tiếng rồi quay đi.

  Trong trí nhớ của hắn, trong nháy mắt hiện lên rất nhiều ký ức về Lý Nhuế Xán khi còn nhỏ.

  Lần đầu tiên gặp Lý Nhuế Xán, Lý Nhuế Xán khoảng 15 tuổi, thời tiết hôm đó rất nắng, Minh khải đang đi trên đường và nhìn thấy đội đặc nhiệm đang đứng bên đường.

  Họ dường như đang tụ tập lại với nhau và nói chuyện bằng tiếng Hàn. Lee Sanghyeok đang cầm lon Coke trên tay, có người định lấy nó ra uống một ngụm nhưng anh đã trừng mắt nhìn lại. Khi đó Lý Nhuế Xán đang nằm ở phía sau Lee Jihoon (Easyhoon), nhìn thấy Minh Khải đi ngang qua, liền nhếch môi cười với hắn.

  Lee Sanghyeok nhận thấy Lý Nhuế Xán đang mỉm cười với Minh Khải, cau mày và đặt lon Coca vào tay Lý Nhuế Xán rồi kéo người sau đi.

  Khi đó, nhân loại rõ ràng đã ở ngày tận thế, nhưng bầu trời vẫn trong xanh, ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt Lý Nhuế Xán, hẹp và sáng.

  Thời gian bỗng nhiên trôi qua, bây giờ, khi Minh Khải nhớ lại cảnh tượng đó, hắn chợt nhận ra rằng các thành viên của đội đặc biệt đứng bên đường lúc đó, ngoại trừ Lý Nhuế Xán, đều đã chết.

  Và bây giờ, Lý Nhuế Xán sắp thực hiện "kế hoạch kết liễu" này.

  Khung cảnh đầy nắng và xanh tươi một thời giống như một giấc mơ lớn, chỉ trong chớp mắt chẳng còn gì cả.

Minh Khảingẩng đầu, cuối cùng thật sâu thở dài.

  - Các em về đi.

  Anh thì thầm,

  - Anh ngồi một mình một lát.

  Lý Nhuế Xán và Lý Huyễn Quân đứng dậy, lấy đồ đạc và im lặng rời đi.

  Minh Khải lùi lại mấy bước, dựa vào ghế có chút mệt mỏi rồi ngồi xuống, một tay đỡ trán, một tay che mặt, hiếm khi hắn có cảm giác suy sụp như vậy, nhưng bây giờ, hắn thật sự cảm thấy như vậy. Hắn không thể đối mặt với nó.

  Khoảng nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa.

  Trên màn hình kiểm soát truy cập, hắn nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt




-044

  Khi Triệu Lễ Kiệt bước vào, Minh Khải đang thêm mật ong vào sữa.

  - Sao nhóc lại đến đây?

  Hắn cúi đầu khuấy sữa như không có chuyện gì xảy ra.

  - Lý Nhuế Xán mới rời đi cách đây không lâu, em không gặp cậu ấy à?

  - Không.

  Triệu Lễ Kiệt dùng tay trái đóng cửa lại.

  - Sau khi anh ấy rời đi, em mới đến đây.

  Tay Minh Khải dừng lại.

  Hắn ngước mắt nhìn Triệu Lễ Kiệt: 

  - Có ý gì?

  Triệu Lễ Kiệt đứng ở trước mặt hắn, hơi cau mày, nhưng ánh mắt lại kiên định.

  - Thiếu tướng Minh.

  Cậu giơ tay lên chào quân đội.

  - Tôi, Thiếu tá Triệu Lễ Kiệt, có chuyện muốn nói với ngài.

  Minh Khải im lặng nhìn cậu.

Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt rất bình tĩnh: 

  - Thiếu tướng Minh, tôi, người xin kế hoạch chiến đấu hiện tại của ngài, có toàn quyền được biết.

  Lúc này, Minh Khải không thể nói được cảm xúc trong lòng mình.

  Theo bản năng, hắn cảm thấy lo lắng trong giây lát, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.

  Nhưng hắn vẫn quyết định đẩy chối: 

  - Biết cái gì, kế hoạch tác chiến nào, Triệu Lễ Kiệt, cậu ngủ mê hoặc sao?

  Tuy nhiên, Triệu Lễ Kiệt nhấn mạnh: 

  - Thiếu tướng Minh, đừng giấu tôi. Tôi đã nhìn thấy kế hoạch của Điền đội trưởng.

  Minh Khải kinh ngạc: 

  - A? Cậu ấy nói cho cậu biết sao?

  - Kỳ thực anh ấy không có, kỳ thật vừa rồi tôi cũng đoán được.

  Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - Nhưng hiện tại, đã có câu trả lời.

  Ngượng ngùng im lặng , Minh Khải nói: 

  - Cậu lừa tôi.

  Triệu Lễ Kiệt nói:

  - Người lính không bao giờ tránh khỏi với sự lừa dối, anh đã dạy tôi điều đó.

  Minh Khải: 

  -...

  - Quên đi.

  Minh Khải sau một lúc lâu mới bỏ cuộc.

  - Cậu biết cái gì rồi?

  - Thật ra em không biết gì cả, nhưng em cảm thấy mọi người đang giấu em điều gì đó.

  Triệu Lễ Kiệt trả lời.

  - Và điều này nhất định có liên quan đến Lý Nhuế Xán.

  Cậu dừng lại mấy giây, sau đó nhìn Minh Khải: 

  - Anh đang sắp xếp chuyện gì? Anh cần anh ấy làm gì sao?

  Minh Khải nhất thời không biết trả lời thế nào.

  Hắn cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lý Nhuế Xán bảo hắn đừng nói với Triệu Lễ Kiệt, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã đoán được, hạ quyết tâm muốn biết.

  Nên nghe ai và không nên nghe ai?

  Hắn vẫn im lặng, Triệu Lễ Kiệt không vội, thiếu tá trẻ tuổi vẫn bất động, kiên quyết yêu cầu sư phụ và cấp trên trực tiếp cho cậu một câu trả lời.

  Hai người rơi vào trầm lặng cho đến khi Minh Khải từ bỏ sự phản kháng trước.

  - Quả thực đây là một nhiệm vụ rất khó khăn.

  Hắn trả lời Triệu Lễ Kiệt.

  - Bởi vì chúng tôi đã tính toán rằng 'làn sóng zombie' thứ hai có thể sẽ đến, vì vậy nhiệm vụ này phải được thực hiện.

  - Có cách nào khác không?

  - Không có.

  - Có phải đó là điều không thể tránh khỏi?

  - Đúng.

  Triệu Lễ Kiệt cũng không phản bác, chỉ hạ ánh mắt xuống, sau đó lại nhìn Minh Khải: 

  - Lý Nhuế Xán cần làm nhiệm vụ này là làm gì?

  - Cậu ấy cần phải đột nhập vào tổ ong ở khu C.

  Minh Khải vẫn không nói ra toàn bộ sự thật.

  - Cho nên, việc này rất nguy hiểm, rất rất nguy hiểm.

  Hắn hít một hơi thật sâu: 

  - Lý Nhuế Xán không để chúng tôi nói cho cậu biết, lẽ ra tôi không nên nói với cậu."

  Triệu Lễ Kiệt rất bình tĩnh: 

  - Anh ấy không cho tôi biết vì cân nhắc chiến thuật, cảm thấy tôi không thể vào tổ? Hay là vì cảm xúc cá nhân nên không muốn tôi mạo hiểm?"

  Minh Khải nói: 

  - Cậu cố ý hỏi.

  Triệu Lập Kiệt nói: 

  - Vì không phải là vì quân lệnh mà là vì cảm xúc cá nhân của anh ấy, nên em có quyền được biết và em nên biết.

  Minh Khải thở dài: 

  - Triệu Lễ Kiệt, đừng xúc động. Có rất nhiều chuyện Lý Nhuế Xán không muốn cho cậu biết. Đương nhiên là bởi vì cậu ấy... rất yêu cậu.

  - Em biết.

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Nhưng em cũng có quyền đưa ra lựa chọn của mình, bởi vì em cũng rất yêu anh ấy.

  Minh Khải nhìn cậu: 

  - Lựa chọn của cậu là gì?

  - Em muốn ở cạnh anh ấy.

  Giọng điệu của Triệu Lễ Kiệt bình tĩnh như đang nói về bữa tối.

  - Nếu anh ấy sống sót, em sẽ sống với anh ấy; nếu anh ấy chết, em sẽ chôn cùng anh ấy.

  Minh Khải nhắm mắt lại, lại thở dài.

  Hắn đã đoán được Triệu Lễ Kiệt sẽ nói và làm điều này.

  - Cậu còn trẻ, đừng tùy tiện sống chết như vậy. 

  Hắn cố gắng thuyết phục Triệu Lập Kiệt.

  - Em nên sống để đối mặt với nhiều chuyện.

  - Sống và chết là một chuyện.

  Triệu Lễ Kiệt trả lời hắn.

  - Nhưng đối với em, Lý Nhuế Xán vượt lên trên sự sống và cái chết.

  Minh Khải ngẩng đầu, muốn thở dài, lại phát hiện mình lúc này ngay cả khí lực để thở dài cũng không có.

  Hắn không thể thuyết phục bất cứ ai và hắn cũng không thể cứu bất cứ ai. Hắn không phải là Lee Sanghyeok, người có thể giải quyết mọi thứ bằng toán học. Hắn không phải là Lý Nhuế Xán, người có thể đánh đổi cái chết của chính mình để lấy hy vọng sống cho nhân loại. Hắn thậm chí còn là kém cỏi hơn Triệu Lễ Kiệt, người có thể kiêu ngạo và tự tin một cách kiên quyết về sự sống và cái chết của mình.

  Hắn có thứ cần phải bảo vệ, cũng có một sự mong manh không thể cứu vãn, hắn phải mang theo tất cả niềm hy vọng cuối cùng, chứng kiến ​​đám tang của hậu duệ mình yêu thích, rồi chịu đựng nỗi đau mà người khác không thể hiểu được.

  - Em sẽ tuân theo kế hoạch của anh, em sẽ giả vờ như không biết gì, nhưng cuối cùng em sẽ đi tìm anh ấy.

  Triệu Lễ Kiệt tiếp tục nói.

  - Sự sống và cái chết của con người quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Nếu là em , em sẽ chọn hy sinh mạng sống của mình vì nhân loại. Nhưng sự sống và cái chết của anh ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác,em nhất định sẽ đồng hành cùng anh ấy.

  Cuối cùng Minh Khải lùi lại nửa bước và thở dài nặng nề.

  Triệu Lễ  biết rằng mình không thể làm gì để ngăn cản anh ta.

  - Khi nào kế hoạch sẽ diễn ra?

  Cậu hỏi Minh Khải

  - Sáng sớm ngày 16 tháng 3.

  Giọng nói của Minh Khải như bờ biển tan hoang và khàn khàn.

  Triệu Lễ Kiêt nhìn đoàn trưởng của mình, chào tạm biệt rồi quay đầu rời khỏi trung tâm nghiên cứu.

  "Thật tốt".

  Cậu nghĩ.

  Minh Khải cũng cho phép mình đón sinh nhật cùng Lý Nhuế Xán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro