Chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-01.

  Năm nay là năm 2699, năm thứ 8 diễn ra cuộc chiến giữa con người và zombie.

  8 năm trước, không ai có thể ngờ xác một con hươu ở Michigan lại gây ra thảm họa khủng khiếp như vậy sau khi bị bọn săn trộm bắt đi ăn thịt nó. Virus zombie lây lan nhanh chóng từ Bắc Mỹ và lan ra toàn thế giới dọc theo đường biển và đường hàng không.

  Trong khoảng thời gian đó, máu, thịt vụn và răng nanh đã trở thành "đám mây mù" kéo dài trong ký ức của tất cả những người sống sót còn lại.

  Trong 8 năm qua, không phải loài người không tổ chức nổi dậy chống lại bệnh dịch, đối mặt với làn sóng hỗn loạn của thây ma, họ đã tổ chức chọn ra một đội quân, đội quân kháng chiến của loài ngưởi cuối cùng.

  Triệu Lễ Kiệt vừa mới nhập ngũ.

  Hôm nay, đáng lẽ là lễ chào đón của cậu.

  Tuy nhiên, mệnh lệnh đầu tiên cậu nhận được là: ưu tiên hỗ trợ phi tang thi thể nạn nhân.
  "Gió có chút mạnh" Triệu Lễ Kiệt nghĩ, nhưng may mắn thay, nó đủ mạnh để xua tan một phần mùi máu và sự hy sinh nồng nặc.

  Cậu đeo găng tay, chậm rãi thu thập những mảnh thi thể dị dạng đó, thứ mà tay cậu chạm vào quả thực là máu thịt hàng thật giá thật của con người, nhưng bây giờ chúng lạnh ngắt và đông cứng lại, trông như đã một miếng thịt hết hạn sử dụng trong thùng rác.

  Triệu Lễ Kiệt cúi đầu, không dám nhìn lần thứ hai, lúc này, cậu nhìn thấy một cái huy chương bạc trên một cánh tay đã bị xé nát, cậu đưa tay ra chạm thử thì nó rơi ra khỏi cánh tay.

  Triệu Lễ Kiệt ngồi xổm xuống nhặt nó lên, sau đó nhìn thấy một đôi bốt Martin chiến đấu màu đen trước mặt.

  Đôi bốt Martin đó rất sạch sẽ, cổ chân bị giày siết chặt, dính chặt vào bắp chân.

  Từ chân nhìn lên có thể thấy một bộ quân phục màu đen, người mặc quân phục có vòng eo thon, bờ vai thẳng, cằm hơi nhọn, đôi mắt dài như mắt cáo nheo lại nhìn xuống Triệu Lễ Kiệt từ sau chiếc kính gọng khá mỏng.

  Sắc mặt anh có chút tái nhợt, trắng bệch như tấm bảng tên màu bạc trên ngực, trên đó có khắc một dòng chữ chứng minh thân phận: Số 068 Lý Nhuế Xán (Lee Yechan)

  Triệu Lễ Kiệt như bị anh mê hoặc và trước khi cậu có thể phản ứng, Lý Nhuế Xán đeo găng tay màu đen trên tay và hơi mở năm ngón tay về phía Triệu Lễ Kiệt.

  - Hả?

  Triệu Lễ Kiệt mơ hồ.

  - Anh muốn làm gì vậy?

  Lý Nhuế Xán mím môi, lấy huy hiệu ra khỏi tay cậu, quay người rời đi.

  - Này.

  Triệu Lễ Kiệt hốt hoảng đứng dậy.

  - Anh làm gì thế?

  Triệu Lễ Kiệt tiến lên một bước, đang định đưa tay tóm lấy anh, nhưng Lý Huyễn Quân đã tóm lấy cậu trước.

  - Đừng, đừng.

  Đội phó của cậu vội vàng kéo cậu lại.

  - Đừng nổi giận với mibugi.

  Triệu Lễ Kiệt hỏi: 

  - Ai cơ?

  Lý Huyễn Quân ho khan:

  - Đó là Lý Nhuế Xán, đừng tranh cãi với cậu ấy.

  Triệu Lễ Kiệt không chịu thoả hiệp:

  - Rõ ràng là anh ấy là người gây chuyện trước, anh ấy đến đây cũng không nói với ai lấy một lời, đã thế còn lấy đi đồ của người đã hy sinh, anh ấy ーー

  Lý Huyễn Quân nhìn Triệu Lễ Kiệt, do dự vài giây, cuối cùng cũng nói ra.

  - Lý Nhuế Xán không phải cố ý làm vậy mà cậu ấy không thể nói được.

  Lần này đến lượt Triệu Lễ Kiệt ngơ ngác.

  Lý Huyền Quân gãi đầu nói:

  - Có nên nói cho cậu biết hay không? Thôi, quên đi, dù sao sau này chúng ta sẽ hợp tác, để ta nói cho ngươi biết. Cậu ấy không phải kẻ ngu ngốc, nhưng một khi đi làm nhiệm vụ trở về liền không nói nên lời. Bác sĩ quân y cho biết đây là một bệnh tâm thần có tên là "Aphasia".

  Triệu Lễ Kiệt có chút bối rối:

  - Tại sao anh ấy lại mắc chứng bệnh "Aphasia"?

  Lý Huyền Quân vẻ mặt có chút khó diễn tả:

  - Ôi trời, cậu mới nhập ngũ, chưa từng thấy những con zombie bên ngoài vòng sống đáng sợ đến thế nào đâu.

  Hắn nghiến răng nghiến lợi.

  - Quên đi, khi thực sự đối mặt với bọn chúng thì cậu sẽ tự khắc hiểu hiểu những lời anh nói.

  Hắn hít một hơi rồi nói:

  - Khoảng khắc cận kè vái chết nhất là khi anh cùng với đoàn người giữ hàng rào dây thép gai cao thế suốt 10 tiếng đồng hồ. Anh đã nôn mửa suốt ba ngày sau khi sống sót trở về đấy nhóc.

  Lý Huyễn Quân nhún vai.

  - Mibugi không nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra dẫn đến căn bệnh của cậu ấy. Sau này nếu phát hiện ra thì nhớ nói cho anh mày biết nhé.

  Lý Huyễn Quân vỗ nhẹ lên vai Triệu Lễ Kiệt:

  - Được rồi, tiếp tục làm việc thôi.



  

-02.

  Chuyện này vẫn chưa tiêu tan trong đầu Triệu Lễ Kiệt.

  Đôi mắt hẹp của Lý Nhuế Xán giống như mặt trăng trên bầu trời, luôn chiếu ánh sáng dài vào lòng cậu.

  Vào ngày đó, Triệu Lễ Kiệt nhận được một tin nhắn nói với cậu rằng một buổi lễ chào mừng thay thế sẽ được tổ chức lại cho cậu.

  Nói thì là lễ chào mừng nhưng thực ra đó chỉ là việc phát bảng tên và quân phục đơn giản cho cậu.

  Quảng trường chứa đầy các bộ phận cơ thể ngày hôm trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, Triệu Lễ Kiệt đứng trong quảng trường trống trải, rộng lớn, có chút choáng váng.

  Chẳng bao lâu, Lý Huyễn Quân và Điền Dã đã đến đưa đồ cho cậu, điều đó có nghĩa là cậu đã chính thức trở thành quân nhân từ đó.

  Lý Huyễn Quân cười nói:

  - Nếu cậu đã nhận đồ của chúng tôi, từ nay về sau cậu sẽ là người của chúng tôi, hãy chọn một người lãnh đạo cho cậu.

  - Chọn cho kỹ.

  Điền Dã chỉ vào mình, sau đó chỉ về phía Lý Huyễn Quân.

  - Nếu như chọn tôi là đội trưởng, thì không thể chọn hắn.

  Điền Dã nghiến răng, sau đó nói với Triệu Lễ Kiệt:

  - Hãy suy nghĩ kỹ càng, một người chúng ta cơ động, một người là người điều phối, ngươi có thể quyết định xem mình thích cái nào.

  *cơ động: thực chiến chiến đấu
  *điều phối: chiến lược chỉ huy

  Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - ...Lý Nhuế Xán thì sao?
  Lý Huyễn Quân không nói chuyện với Điền Dã nữa, hắn nhìn cậu như kẻ điên, hồi lâu mới kìm lại thốt ra một câu:

  - Triệu Lễ Kiệt, cậu bao nhiêu tuổi, trên đời này không còn ai khác là cậu có thể để ý đến sao?

  Điền Dã nhướng mày.

  - Thật đấy, cậu mới đến, tốt nhất không nên ở cùng với Lý Nhuễ Xán. Cậu ấy đến từ đội đặc nhiệm và tỷ lệ tử vong quá cao.

  Lý Huyền Quân gật đầu:

  - 72 người hy sinh ngày hôm qua đều là người trong đội tác chiến đặc biệt của cậu ấy, tỷ lệ sống sót mỗi lần chỉ đạt trên 50%. Cậu vẫn là người mới, cậu cho rằng mình sẽ nằm trong một nửa còn sống, hay là một nửa sẽ đón nhận cái chết.

  Điền Dã nhìn Triệu Lễ Kiệt, anh định nói gì đó nhưng lại thôi:

  - Suy nghĩ cho kĩ, không sao đâu, không cần vội.

  Triệu Lễ Kiệt ôm quân phục rồi tiến về chỗ ngủ của mình.

  Bầu trời rất tối, xung quanh không có nhiều ánh đèn, cho dù là cậu đang ở trong quân đội thì cơ sở hạ tầng ở đây cũng không hoàn hảo, nếu tiết kiệm được một chút năng lượng trong những tình huống không thể chia sẻ trên toàn thế giới thì tuyệt đối sẽ không dùng đến những nơi như thế này.

  Triệu Lễ Kiệt không quan tâm đến bóng tối, cậu cảm thấy lo lắng, khi nhìn mặt trăng trên bầu trời, cậu luôn nhớ lại khuôn mặt của Lý Nhuế Xán.

  Giây tiếp theo, cậu rẽ vào góc phố và va vào ai đó.

  Bản năng của Triệu Lễ Kiệt khiến cậu không để ý đến bộ quân phục mình đang cầm, vươn tay ra nắm lấy người trước mặt, cánh tay của cậu rất khỏe, kéo thẳng đối phương vào vòng tay mình, cảm nhận được mùi hương rất ấm áp từ cơ thể người ôm trong lòng, giống như mùi hương ấm áp của hoa ngày xuân.

  Và lợi dụng ánh trăng, cậu nhìn rõ đôi mắt nheo nheo của người trong vòng tay mình.

  - Lý, Lý ...

  Sau khi nhìn rõ nguời trong lòng, Triệu Lễ Kiệt lập tức lắp bắp

 - Sao lại là anh?

  Triệu Lễ Kiệt cố gắng đoán anh đang làm gì:

  - Anh đi họp à?

  Lý Nhuế Xán gật đầu và định rời đi, Triệu Lễ Kiệt cúi đầu suy nghĩ rồi vội vàng ngăn anh lại: 

  - Này, tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

  Lý Nhuế Xán dừng bước, quay người lại.

  - Tôi không biết gì cả nên tôi nổi giận với anh một cách tùy tiện. 

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Xin lỗi vì sự thiếu chín chắn của tôi.

  Lông mày của Lý Nhuế Xán khẽ cử động.

  - Ngoài ra... Tôi không biết tại sao ngày hôm đó anh lại lấy huy hiệu đó.

  Triệu Lễ Kiệt hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói:

  - Cho đến ngày hôm nay, Lý Huyễn Quân đã nói... Anh ấy nói rằng những người hy sinh đều là đồng đội chiến đấu của anh, là thành viên chung nhóm... Đó là lý do tại sao anh muốn lấy lại những huy hiệu đó phải không?

  Nỗi đau thầm lặng hiện lên trong mắt Lý Nhuế Xán, nhưng nó nhanh chóng bị anh cất giấu.

  - Tôi xin lỗi. 

  Triệu Lễ Kiệt một lần nữa nói.

  - Tôi không cố tình gây khó dễ với anh.

  Lý Nhuế Xán vẫn không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng anh nhẹ nhàng lắc đầu với Triệu Lễ Kiệt, như muốn bảo cậu đừng lo lắng quá, tôi không sao.

  Lúc đó, Triệu Lễ Kiệt lại mở miệng.

  - Tôi có thể gia nhập đội tác chiến của anh được không?

  Dưới ánh trăng ngày hôm đó, Triệu Lễ Kiệt có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt có chút kinh ngạc của Lý Nhuế Xán.

  Cả hai chỉ nhìn nhau một lúc lâu, cho đến khi Lý Nhuế Xán cuối cùng đưa tay ra, nắm lấy tay Triệu Lễ Kiệt, mở lòng bàn tay cậy ra và dùng đầu ngón tay mình viết lên lòng bàn tay cậu.

  Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng, từng nét một, đều viết bằng tiếng Trung.

 ' -- Cậu sẽ chết thật đấy.'

  Lý Nhuế Xán viết.

  Triệu Lễ Kiệt hiểu.

  - Nhưng tôi muốn thử.

  Cậu trả lời Lý Nhuế Xán.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro