Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-03.

  Tin tức lan truyền nhanh và rộng như cháy rừng rằng một cậu nhóc vừa nhập ngũ đã nộp đơn xin gia nhập đội đặc nhiệm.

  Mọi người thảo luận rất nhiều, tất cả đều cười nhạo người này là kẻ điên, còn có người nói rằng có người làm việc mệt mỏi, hầu hết những người đi theo Lý Nhuế Xán đều không thể sống được một năm, họ sẽ chết ở một thời điểm nào đó trong thời thanh xuân.

  Nhưng cuối cùng, dù họ có nói gì đi nữa, tên của Triệu Lễ Kiệt quả thực đã được họ ghi nhớ.

  Triệu Lễ Kiệt cũng không quan tâm người khác nói gì.

  Cậu vẫn báo cáo với quân đội như thường lệ.

  Dù sao mục đích của cậu là tham gia vào đội đặc nhiệm nên cậu cũng không quan tâm người khác làm gì.

  Sau khi vào tòa nhà quân sự, Triệu Lễ Kiệt đi thang máy lên phòng lưu trữ trên tầng 33 sau khi đăng ký với lính canh.

  Thang máy nhanh chóng đi lên, khi lên tới tầng 33, cửa thang máy mở ra, đối diện cậu là cửa sổ kính, ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến Triệu Lễ Kiệt phải nheo mắt.

  Cậu ôm xấp tài liệu đi đến cửa sổ và nhìn xuống.

  Đã rất lâu rồi cậu mới được ngắm cảnh từ trên cao như vậy. Đứng ở đây, cậu có thể thấy rõ "vòng sống" Đông Á dưới chân mình trông như thế nào.

  *Sinh quyển, còn được gọi là tầng sinh thái.

  Tòa nhà quân sự cao tầng nơi cậu đang đứng nằm ở trung tâm của khu sinh sống của những người còn sống sót, với các khu dân cư và khu sinh hoạt trải rộng ra phía ngoài, phía xa nhất không có tòa nhà, rải rác lính gác, xung quanh là các vòng điện cao thế, dây thép gai. Khu vực ngoài cùng là bức tường bê tông kiên cố dùng để ngăn cánh với thế giới bên ngoài đầy rẫy sự nguy hiểm.

  Cuộc vây hãm kéo dài 10 tiếng mà Lý Huyễn Quân nói lúc đó là cuộc vây hãm kinh hoàng nhất trong 8 năm. "Thủy triều zombie" đập vỡ bức tường, lao tới phía trước lưới điện cao thế. Khi đó, khoảng cách giữa các "vòng tròn sinh sồng" Đông Á đã bị sụp đổ, con người và zombie chỉ cách nhau bởi lưới điện đó.

  *Nếu ai xem attack on titan sẽ khá dễ hiểu, con người sẽ xây một bức tường vòng tròn cao lớn kiên cố xung quanh để ngăn ngừa các hiểm hoạ đến từ bên ngoài, nó giống như bức tường thành bảo vệ cung điện vua chúa ngày xưa. Còn diện tích trong vòng tròn tường thành, nơi con người sinh sống thì gọi vòng sống ha.

  Và Lý Nhuế Xán đã làm gì trong "làn sóng zombie" đáng sợ đó?

  Có phải căn bệnh Aphasic của anh ấy là do trận chiến phòng thủ đó gây ra?

  Triệu Lễ Kiệt đột nhiên nhận ra rằng cậu rất muốn biết các cậu chuyện về Lý Nhuế Xán.

  Hệ thống an ninh cửa của quân đội đã ghi nhớ lại dấu vân tay và đồng tử của Triệu Lễ Kiệt, vì vậy cậu có thể ra vào kho lưu trữ mà không cần sự hướng dẫn giúp đỡ của bất kỳ ai.

  Bước vào phòng lưu trữ cao và rộng rãi, Triệu Lễ Kiệ gõ tên mình, sau đó làm theo hướng dẫn trên màn hình để đặt kho lưu trữ của mình vào khu vực E-191, thuộc Cục Tác chiến Đặc biệt, có thể thấy quân đội đã tôn trọng sự lựa chọn của cậu và đưa cậu vào Phòng Tác chiến Đặc biệt.

  Triệu Lễ Kiệt bỏ hồ sơ vào, cậu không khỏi nhìn lên hàng trên cùng của hồ sơ, trong đó có vô số hộp hồ sơ giống hệt nhau, nhưng chỉ cần liếc nhẹ qua là cậu đã nhìn thấy cái tên Lý Nhuế Xán (Lee Yechan)

  Xung quanh không có ai, tài liệu lưu trữ ở đây không được mã hóa nên không có camera, tuy nhiên, Triệu Lễ Kiệt cảm thấy có chút áy náy, cậu nhìn xung quanh, sau đó hít một hơi thật sâu và lấy tài liệu của Lý Nhuế Xán xuống.

  Trong hộp hồ sơ là một loạt tài liệu của đối phương, kể từ khi anh ấy vào học viện quân sự, trang đầu tiên có một bức ảnh của Lý Nhuế Xán trên trang thông tin cá nhân của anh ấy, khi đó Lý Nhuế Xán vẫn mỉm cười, thậm chí nụ cười mỉm nhẹ nhàng và sáng sủa, khiến Triệu Lễ Kiệt có chút ngạc nhiên.

  Triệu Lễ Kiệt nhìn đi nhìn lại bức ảnh trước khi đặt hồ sơ của Lý Nhuế Xán trở lại.

  Nhưng cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu lại mở hộp tài liệu của anh, lật qua lật lại mới phát hiện ra một chi tiết rất nhỏ.

  Trong hộp hồ sơ của Lý Nhuế Xán không có bất kỳ báo cáo sức khoẻ nào cả.

  - Lẽ nào...

  Triệu Lễ Kiệt vội vàng mở hộp hồ sơ của những người khác trong khu E-191, báo cáo kiểm tra y tế bên trong đều đầy đủ, báo cáo hàng năm sẽ được cho vào đó.

  Nhưng tại sao chỉ riêng Lý Nhuế Xán là không có?

  Liệu có phải anh ấy thật sự mắc phải bệnh Aphasic hay là còn có điều gì khác đang xảy ra?

  Sau khi Triệu Lễ Kiệt ngơ ngạc một lúc lâu mới định thần lại, nhìn lướt qua hồ sơ của Lý Nhuế Xán lần cuối, sau đó vội vàng đặt nó lại và quay người rời đi.

  Sau khi rời khỏi phòng hồ sơ, Triệu Lễ Kiệt quyết định xuống tầng 7 để gặp Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cậu, bóng lưng anh trông rất sắc sảo, anh quay lại khi nghe thấy tiếng cậu đến đây.

  Triệu Lễ Kiệt bước đến gần anh, thực hiện kiểu chào quân đội dưới cái nhìn của đôi mắt dài và hẹp đó.

  - Thiếu tướng, Triệu Lễ Kiệt, tốt nghiệp Học viện Quân sự số 19, báo cáo với ngài.

  Cậu đặt đầu ngón tay lên trán và hơi nâng cằm lên, trông rất trang nghiêm và trang trọng.

  Nhưng chỉ có mình cậu biết nhịp tim của mình đang đập nhanh thế nào.

  Lý Nhuế Xán nhìn cậu, ánh mắt anh không biết đang có tâm trạng gì, sau đó vươn tay gõ gõ mấy cái trên cổ tay máy liên lạc, một dòng chữ hiện lên trên không trung.

  'Tôi không biết có nên chào mừng cậu không.'

  Triệu Lễ Kiệt nói:

  - Vậy thiếu tướng không chào đón tôi sao?

  Ngay khi đầu ngón tay của Lý Nhuế Xán gõ, một dòng chữ khác xuất hiện trên không trung.

  'Đây không phải nơi cậu nên đến.'

  Lý Nhuế Xán nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh vỗ nhẹ vào vai cậu, vẫy tay chào cậu và ra hiệu cho cậu đi theo mình.

  - Ngài muốn đi đâu vậy?

  Máy liên lạc của ngài Lý nổi lên dòng chữ "khu huấn luyện".  




-04.

  Khu huấn luyện của quân đội được xây dựng dưới lòng đất, có tổng cộng 7 tầng, chia thành nhiều khu vực như nơi dành cho súng ống, chiến đấu, tập trận chiến thuật.

  Lý Nhuế Xánh đưa cậu đến khu vực chiến đấu cận chiến.

  Vốn ở đây có rất nhiều người, nhưng khi nhìn thấy Lý Nhuế Xán, tất cả đều đứng dậy chào theo kiểu quân đội.

  Lý Nhuế Xán vẫy tay, chỉ vào họ, rồi giao tiếp với họ bằng ánh mắt.

  Mọi người đều hiểu ý, thu dọn đồ đạc và rời đi.

  Một số người cũng không quên quay đầu lại, tò mò và thương hại nhìn Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt nhìn Lý Nhuế Xán:

  - Rốt cuộc chúng ta...

  Lý Nhuế Xán nhìn cậu, đưa tay ra và cởi cúc áo khoác.

  Tuy trước đây, đôi bàn tay này từng cầm súng giết "người" nhưng những đầu ngón tay trắng nõn và duyên dáng, lần lượt cởi từng chiếc cúc bạc trên bộ quân phục màu đen, khiến chúng trông có phần lạnh lùng và quyến rũ.

  Chiếc áo khoác đen rơi xuống đất, lộ ra bộ đồng phục chiến đấu ngắn tay màu đen, Lý Nhuế Xán giơ cổ tay lên, gõ một dòng chữ cho Triệu Lễ Kiệt.

  'Hãy mặc làm sao để thuận tiện cho việc chiến đấu là được'

  Triệu Lập Kiệt sửng sốt một chút:

  - Ồ...

  Lý Nhuế Xán đứng đó nhìn cậu cởi áo khoác, tháo thiết bị liên lạc trên cổ tay, mắt cá chân trong đôi bốt Martin của cậu xoay tròn, mảnh khảnh nhưng toát ra vẻ đẹp mạnh mẽ.

  Triệu Lễ Kiệt phải nói rằng dáng người của Lý Nhuế Xán thực sự rất đẹp, đường nét và sức mạnh của cơ bắp, không hơn, không kém, chính xác là mức độ khiến trái tim người ta đập thình thịch.

  Cậu ném áo khoác sang một bên và nói:

  - Có thật là đánh nhau không?

  Bàn tay của ngài Lý đã trả lời cho câu hỏi của cậu.

  Đôi tay hơi lạnh đó chạm vào cổ cậu trước khi cậu kịp phản ứng. Trước khi Triệu Lễ Kiệt kịp giơ tay lên, cậu đã nhận ra rằng giây tiếp theo là chuyện kinh thiên động địa - cậu đã bị Lý Nhuế Xán ấn mạnh xuống đất.

  Chỉ một giây thôi mà đã phân chia thắng bại rồi.

  Triệu Lễ Kiệt nhìn ánh sáng chói lóa trên trần nhà và không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như thế này.

  Cậu từng là học sinh đứng đầu học viện quân sự, dù là học lý thuyết hay đấu súng, cậu gần như chưa bao giờ thua ai, ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng nhất trí khen ngợi cậu là học sinh có triển vọng nhất mà họ từng thấy. Thành tích xuất sắc như vậy cũng là lý do quân đội cho phép cậu gia nhập đội đặc nhiệm.

  Đèn trên trần nhà dường như nhấp nháy, Triệu Lễ Kiệt ho khan, cố gắng ngồi dậy.
  Lý Nhuế Xán rút tay lại, lặng lẽ đứng sang một bên, ánh mắt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, lông mày hơi nhíu lại.

  Triệu Lễ Kiệt kiên trì giãy dụa đứng lên: "Lại nào..."

  Mãi đến lần thứ năm, Lý Nhuế Xán phản công và đè cậu ngã xuống đất, Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng không còn sức để đứng dậy.

  Lý Nhuế Xán dường như không muốn tiếp tục trò chơi có phần nhàm chán này, anh bước tới, nhặt áo khoác của Triệu Lễ Kiệt và ném nó vào người Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt nắm chặt chiếc áo khoác mà anh ném qua, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy hơi đau nhưng lại không chịu để Lý Nhuế Xán nhìn thấy.

  Lý Nhứ Xán cũng mặc áo khoác vào, bước tới, lại cúi xuống và ngồi xổm trước mặt Triệu Lễ Kiệt.
  Anh nhìn Triệu Lễ Kiệt như muốn hỏi.

  'Bây giờ cậu vẫn muốn đến chứ?'

  Lý Nhuế Xán không đơn giản như vậy.

  Anh nắm lấy tay Triệu Lập Kiệt, xòe lòng bàn tay cậu ra.

  'Đây không phải là trường học của cậu.'

  Anh chậm rãi viết.

  'Tất cả những kiến ​​thức học được ở trường quân sự đều vô dụng trên chiến trường thực sự.'

  Triệu Lễ Kiệt mím môi không nói gì.

  Lý Nhuế Xán viết tiếp: 

  'Tôi đã gặp nhiều thiên tài và dạy dỗ những thiên tài phi thường, nhưng khi đối mặt với cái chết, tất cả mọi người đều bình đẳng.'

  Lý Nhuế Xán ấn mạnh vào nét cuối cùng, rồi từ từ nhấc nó lên, để lại một dấu vết uốn khúc vô hình trong lòng bàn tay Triệu Lễ Kiệt.

  Hai người im lặng một lúc, sau đó Lý Nhuế Xán đứng dậy và chỉnh lại áo khoác.

  Triệu Lễ Kiệt ở phía sau anh, gần như bóp nát quần áo sau lưng anh.

  Ngay khi Lý Nhuế Xán đeo lại máy liên lạc, Triệu Lễ Kiệt ngẩng đầu lên và nói với chất giọng ôn hòa:

  - Ngài không thể đuổi tôi đi.

  Tay của Lý Nhuế Xán khựng lại một lúc, anh quay đầu lại nhìn cậu nhóc cứng đầu.

  Triệu Lễ Kiệt hai mắt có chút đỏ lên, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bướng bỉnh.

  - Tôi đã là đồng đội của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.

  Lý Nhuế Xán nhìn chằm chằm vào cậu, ánh sáng của đấu trường chiếu vào làn da của cậu, khiến mọi người cảm thấy nó hơi tái nhợt so với người bình thường.

  Triệu Lễ Kiệt không hề nao núng, cho dù bây giờ cậu cảm thấy tức giận, xấu hổ và khó chịu nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của Lý Nhuế Xán.

  Cuối cùng, Lý Nhuế Xán hạ tầm mắt xuống và gõ một dòng chữ trên thiết bị liên lạc ở cổ tay anh:

  'Vậy thì hãy theo tôi trước.'

  Sau đó anh liếc nhìn Triệu Lễ Kiệt lần cuối, quay người rời đi.

  Triệu Lễ Kiệt bị bỏ lại một mình ngồi trong phòng huấn luyện, sau khi Lý Nhuế Xán rời đi, cậu hung hăng dụi mắt.

  Đó là lần thứ hai Triệu Lễ Kiệt cảm nhận rõ sâu sắc, Lý Nhuế Xán có lẽ rất ghét mình.

Translator: thời gian tới mình dịch truyện cũng sẽ khá là chậm do phải thầu nhiều bộ cùng lúc (do mình nhanh chán trong một bộ truyện nào đó nên phải đi tìm truyện dịch song song, tự mình làm khổ mình)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro