Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-011.

  Câu chuyện về Triệu Lễ Kiệt, một chàng trai trẻ không ai ngờ tới đã "anh dũng cứu mỹ nhân" Lý Nhuế Xán ở dưới cây đàn trong lần nhiệm vụ đầu tiên, nhanh chóng lan truyền trong quân đội.

  Lý Huyễn Quân và Điền Dã kinh ngạc, suýt chút nữa phun hết cháo đang ăn trong căng tin ngày hôm đó.

  Ngay cả Minh Khải cũng không thể không dừng lại một bước khi nghe được điều đó và nhìn Lý Nhuế Xán với vẻ mặt như "Ồ, đứa trẻ này của cậu đúng là một chú hổ nhỏ." (ý chỉ dũng cảm)

  - A!..

  Minh Khải sờ cằm cười nói: 

  - Đứa nhỏ này sao dám liều mạng vì cậu?

  Lý Nhuế Xán liếc nhìn Minh Khải và ra hiệu cho anh đừng nói nhảm nữa.

  Tai anh có hơi nóng.

  Minh Khải cười với anh: 

  - Cậu có tiếc không?

  Lý Nhuế Xán quay đi và phớt lờ anh ta, nhưng Minh Khải vẫn tiếp tục đuổi theo và luyên thuyên với anh.

  - Không sao đâu, Lý Nhuế Xán. Nhiều năm như vậy, cậu thật sự giống như tảng băng, hiện tại cuối cùng có một đứa nhỏ không sợ cậu lạnh lùng, kiên trì muốn làm tan chảy cậu. Đây là vận mệnh của cậu, hãy đón nhận lấy nó.

  Lý Nhuế Xán giơ chân đá Minh Khả.

  - Hóa ra cậu nóng lòng rồi.

  Minh Khải vội vàng né tránh.

  - Vậy thì sao, tôi nói cậu nhóc ấy có thể làm được, nó có thể làm được, cậu phải tin tưởng vào tầm mắt của anh đây.

  Minh Khải vỗ nhẹ vai Lý Nhuế Xán và nói: 

  - Hãy để nhóc ấy làm nó.

  Lý Nhuế Xán quay người và định rời đi.

  Minh Khải vội vàng ngăn cản anh, nói lẹ: 

  - Này này, tôi sai rồi, chúng ta nói chuyện làm ăn đi.

  Lý Nhuế Xán trừng mắt nhìn anh, Minh Khải nhanh chóng nói: 

  - Báo cáo cậu viết cho tôi nói rằng trong nhà thờ ở khu C có điều gì đó kỳ lạ?

  Lý Nhuế Xán gật đầu, đặt tay lên máy liên lạc và bắt đầu gõ.

'Nhà thờ rất lớn, nhưng chỉ có một zombie. Hơn nữa, nhà thờ ngạc nhiên rất sạch sẽ. Ngay cả những chiếc ghế cầu nguyện ở tầng một cũng được đặt ngay ngắn. Điều này là không thể.'

  Lý Nhuế Xán nhớ lại ngày hôm đó. 

  'Có một con zombie đó đến đuổi theo chúng tôi, nhưng tôi mơ hồ nghe thấy một âm thanh không rõ ràng phát ra, nhưng zombie đó nghe thấy liền từ bỏ việc đuổi theo và quay trở lại.'

  Minh Khải hơi nheo mắt lại.

  'Sau đó, khi tôi đi dưới cây đàn organ, nó đột nhiên từ trên cao nhảy xuống và đập vỡ toàn bộ bảng đàn piano, như muốn giết tôi.'

  Lý Nhuế  tiếp tục mô tả. 

  'Sau đó nó bị hỏng và con zombie vẫn nhìn chằm chằm vào nó. Rồi nó nhìn tôi như thể nó phải giết tôi. '

  Minh Khải hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên lông mày, hỏi: 

  - Lần này cậu không bị thương chảy máu chứ?

  'Không.'

  Minh Khải trầm mặc một lát rồi nói: 

  - Còn gì nữa không?"

  'Tạm thời không có gì.'

  - Con zombie mà cậu mang về đã ở trong phòng thí nghiệm rồi -  Minh Khải nói - Hãy để bọn họ nghiên cứu trước xem có vấn đề gì không.

  Lý Nhuế Xán cũng im lặng, một lúc sau, anh lại gõ phím và hỏi: 

  'Tôi muốn biết nguyên nhân dẫn đến hành vi kỳ lạ của zombie trong nhà thờ là gì? Đó có phải là mối quan hệ thống trị tín hiệu giữa các loài động vật cấp dưới hay thứ gì khác?'

  Minh Khải thở dài: 

  - Chờ kết quả đi.

  Lý Nhuế Xán gõ tiếp: 

  'Tôi đoán tôi phải đến nhà thờ thêm lần nữa. Âm thanh phát ra từ dưới lòng đất. Ở đó chắc chắn có bí mật nào đó.'

  - Hôm nay nói nhiều vậy.

  Minh Khai vỗ vỗ anh. 

  - Trở về nghỉ ngơi trước đi.

  Lý Nhuế Xán gật đầu.

  Minh Khải lại sờ cằm cười nói: "Còn có, cậu sao không khen ngợi bạn nhỏ của cậu vậy? Nhóc ấy là anh hùng cứu mỹ nữ..."

  Lý Nhuế Xán nghiêm mặt nhìn anh trai, dùng ánh mắt mắng " Anh có bệnh à?"

  Nhưng anh vẫn không nhịn được mà tai lại nóng bừng lên.

  Đó là một cảm giác thực sự "tinh tế".


  Bên kia, Triệu Lễ Kiệt cũng bị Lý Huyễn Quân bắt gặp cậu đang trong phòng tập bắn súng, "hưởng thụ" sự bất ngờ đối mặt của người đứng sau nhìn mình.

  - Không, đợi đã, nói cho tao biết lúc đó mày đang nghĩ gì?

  Giọng điệu đặc biệt của Lý Huyễn Quân khiến lời nói có chút mơ hồ.

  - Mày cứ như vậy lao tới sao? Xin hỏi, trước đó mày có ở đó không? Là ở trong khu dự bị của học viện quân sự? Mày cứ lao về phía trước mà không hề quan tâm? Mày có tính liều mạng không?

  Nói xong, hắn khoanh tay nhìn Triệu Lễ Kiệt: 

  - Nói thật cho tao biết, là mày yêu nó sao?

  Triệu Lễ Kiệt liền ho kinh thiên động địa.

  - Trừ cái đó ra, tao thật sự nghĩ không còn khả năng nào khác.

  Lý Huyễn Quân nói.

  - Hay là mày đừng nói với tao rằng là, cậu ấy kỳ thật là cùng cha khác mẹ với mày?"

  - Không.

  Triệu Lễ Kiệt ngừng ho và giải thích

  - Em không thể tôn trọng lãnh đạo của mình sao?

  - Mày thấy mày có tôn trọng tao?

  Lý Huyễn Quân vẻ mặt giễu cợt nói: 

  - Đừng nói nhảm nữa, là mày yêu nó!

  Triệu Lập Kiệt nói: 

  - Đừng nói nhảm!

  Lý Huyễn Quân nhe ​​răng cười với hắn: 

  - Đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi, Lý Nhuế Xán...

Triệu Lập Kiệt vẫn không nhịn được: 

  - Cái gì?

  - Cậu ấy rất thích những thứ mềm mại và không thích những lời nói cứng rắn.

  Lý Huyễn Quân cười nói.

  - Nếu cậu giả làm cậu nhóc trước mặt anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ yêu cậu.

  Triệu Lập Kiệt cau mày, trên đầu có một dấu chấm hỏi.

  Lúc này, cửa bị đá ra.

  Lý Nhuế Xán đứng ở cửa, khoanh tay, nhìn Lý Huyễn Quân bằng ánh mắt lạnh lùng.

  Lý Huyễn Quân tại chỗ nhảy dựng lên: 

  - Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước!


-012

  Trong phòng tập lớn, Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt chạm mắt nhau, sau đó cả hai quay đầu lại.

  - Ừm...

 Triệu Lễ Kiệt lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng.

  - T-tôi đang tập bắn súng.

  Lý Nhuế Xán dùng tay trái đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cậu và đưa cho cậu một tập tài liệu.

  Triệu Lễ Kiệt tiếp nhận: 

  - Cái gì đây?

  Tài liệu có tiêu đề màu đỏ và ghi: Mẫu đồng ý chấp thuận cho Triệu Lễ Kiệt tham gia Đội đặc nhiệm.

  Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một chút: 

  - Hả?

  Lý Nhuế Xán gõ vào máy liên lạc của mình và nói với cậu: 

  'Bây giờ cậu có thể kết thúc thời gian thử nghiệm ba tháng sớm hơn dự kiến. Nếu cậu muốn ở lại đội, chỉ cần ký vào đây.'

  Vừa nói, anh vừa đưa tay xin lại tài liệu, như muốn nói:

  'Nếu cậu không muốn ở lại thì trả lại cho tôi. '

  Triệu Lễ Kiệt nắm chặt giấy đồng ý: 

  - Đương nhiên là tôi ký!

  Câyh nhảy lên tìm cây bút, suýt đánh rơi chiếc bịt tai cách âm xuống đất trong hoảng loạn.

  Lý Nhuế Xán lắc đầu và miễn cưỡng lấy một cây bút có chữ ký từ trong túi ra và đưa cho cậu.

  Triệu Lễ Kiệt cầm lấy bút, nhanh chóng ký tên, như sợ Lý Nhuế Xán sẽ hối hận đòi lại vậy.

  'Tôi vẫn phải nói với cậu.' 

  Lý Nhuế Xán gõ vào máy liên lạc.

  'Tỷlệ tử vong ở đây rất cao.'

  Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - Ngài đã nói với tôi rất nhiều lần.

  Lông mày của Lý Nhuế Xán hơi chuyển động.

  'Sau khi tài liệu này được nộp, cậu sẽ không thể rút lại.'

  - Tôi sẽ không bỏ cuộc.

  Lý Nhuế Xán hạ tầm mắt xuống một lúc, gật đầu, đặt tài liệu trên bàn sang một bên, sau đó nhẹ nhàng ngồi lên bàn, nhìn Triệu Lễ Kiệt với ánh mắt tò mò và cảm kích.

  'Tôi đang định hỏi cậu một câu. '

  Anh gõ.

  Triệu Lễ Kiệt gãi đầu: 

  - Cái gì?

  Lý Nhuế Xán suy nghĩ một lúc và gõ từng chữ cho cậu.

  'Tại sao cậu lại quyết tâm gia nhập Lực Lượng Đặc Biệt?'

  Anh nhìn chằm chằm vào Triệu Lễ Kiệt, như thể anh đang thực sự rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này.

  Trên thực tế, phản ứng đầu tiên của Triệu Lễ Kiệt chính là lời vừa rồi Lý Huyễn Quân nói với cậu, nhớ lại gương mặt của hắn cười toe toét: "Mày là thích nó!"

  Triệu Lễ Kiệt lỗ tai nóng bừng, liếc nhìn Lý Nhuế Xán, nhưng lại không dám nói ra lời bị đâm ngàn nhát.

  - Tôi, tôi, tôi...

  Cậu nhịn hồi lâu, không biết nên nói gì, lời nói đều do dự và do dự, cuối cùng cậu mới thốt ra được câu trả lời từ trong miệng 

  - Tôi, tôi nghĩ anh khá đẹp trai......

  Lý Nhuế Xán hơi nghiêng đầu và nhìn cậu với nụ cười nửa miệng.

  Đôi mắt anh vốn đã dài và hẹp, nhưng chỉ nhìn cậu như thế này thôi cũng khiến chúng có chút quyến rũ lạnh lùng.

  Anh lại mặc quần áo màu đen, khiến cho làn da của anh càng trắng hơn, từng tấc da thịt đều có những đường nét gọn gàng, duyên dáng, cả người trông sắc sảo và xinh đẹp như một vịnh băng tuyết.

  Triệu Lễ Kiệt không dám nói rằng cậu có suy nghĩ như vậy về Lý Nhuế Xán.

  Điều này rất ích kỉ và hẹp hòi, cậu không vì sự hồi sinh của nhân loại, cũng không vì vinh quang của anh hùng, cậu muốn gia nhập đội đặc nhiệm và trở thành người được người khác kính trọng, chỉ vì Lý Nhuế Xán.

  Cậu không dám nói ra.

  Cậu nghe thấy tiếng cười không ra tiếng của Lý Nhuế Xán.

  - Tôi...

  Triệu Lễ Kiệt lúc này cảm giác như mình đã uống quá nhiều, mặt đỏ bừng, lưỡi không trơn tru.

  - Tôi khá trẻ con phải không?

  Lý Nhuế Xán ngẩng đầu lên, lắc đầu với cậu, rồi đưa tay về phía cậu.

  Lần này Triệu Lễ Kiệt đưa tay ra theo thói quen và mở lòng bàn tay ra.

  Lý Nhuế Xán viết từng chữ một trong lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng.

  'Cậu biết bây giờ họ gọi cậu là gì không?'

  Triệu Lễ Kiệt lắc đầu.

  Lý Nhuế Xán tiếp tục viết.

  'Họ gọi cậu là anh hùng.'

  Triệu Lễ Kiệt đột nhiên nhảy dựng lên: 

  - Không, không, không, không, tôi...

  Lý Nhuế Xán vỗ nhẹ cậu và chậm rãi viết tiếp:

  'Cậu quả thực là một anh hùng. '

  Anh ngước mắt lên, mỉm cười với Triệu Lễ Kiệt và im lặng nói: 'Anh hùng. '

  Triệu Lập Kiệt khó có thể diễn tả tâm tình của mình lúc này.

  Cậu chỉ cảm thấy như đang bay trên mây, mỗi bước đi đều vô ích, khi bay cậu sẽ quên mất phương hướng, nhưng cậu không bao giờ có thể quên hai từ Lý Nhuế Xán đã nói với cậu: anh hùng.

  ---Tôi là anh hùng, anh hùng của anh ấy.

  Triệu Lễ Kiệt hít một hơi thật sâu, chợt tỉnh táo lại, vội vàng vỗ nhẹ hai má nóng bừng, vội vàng cầm súng lên bắt đầu luyện tập.

  Nhưng lần này trong lòng cậu bối rối, cậu bắn liên tiếp ba phát, nhưng chúng chỉ trúng phần ngoài cùng tấm bia.

  Mặt cậu càng đỏ hơn, cậu ho một tiếng và giải thích với Lý Nhuế Xán: 

  - Tay tôi đang run.

  Lý Nhuế Xán cau mày, sau đó mỉm cười với cậu, anh đưa tay ra giữ cổ tay Triệu Lễ Kiệt từ phía sau, điều chỉnh đường ngắm của cậu .

  Sau đó Lý Nhuế Xán đặt ngón trỏ lên ngón trỏ của Triệu Lễ Kiệt, cùng với cậu chậm rãi bóp cò.

  Một tiếng nổ lớn, viên đạn bay ra khỏi buồng và trúng hồng tâm.

  Triệu Lễ Kiệt quay đầu lại và nhìn thấy con ngươi hẹp của Lý Nhuế Xán.

  Nhiệt độ cơ thể của anh gần với bên cạnh Triệu Lập Kiệt, hơi thở của họ hòa vào nhau, cánh tay chạm vào nhau, khoảng cách cuối cùng chỉ là một khoảng cách như tờ giấy từ ngực Lý Nhuế Xán đến vai và lưng của Triệu Lễ Kiệt. Cậu có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của mình trong mắt Lý Nhuế Xán.

  Lúc này Triệu Lễ Kiệt sững sờ, hơi nghiêng người về phía Lý Nhuế Xán, môi hai người chỉ cách nhau 10 phân, cậu chỉ cần hơi cúi xuống là hôn lên khóe môi Lý Nhược Cẩn.

  Cánh cửa đã được mở vào lúc này.

  Hai người tách ra khỏi nhau như bị điện giật.

  Đứng ở cửa là Hoàng Tường (Xiaoxiang) và Dư Tuấn Gia (Junjia), lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt thì có chút bối rối, Hoàng Tường nhịn không được hỏi: 

  - Hai người các ngươi, ở đây đang nấu một cái bếp nhỏ sao? 

  Lý nhuế Xán nhặt tài liệu và bước nhanh đi.

  Dư Tuấn Gia vẫn có chút mơ hồ: 

  - Lý thiếu tướng chuyện gì xảy ra?

  Hoàng Tường lo lắng hỏi Triệu Lễ Kiệt: 

  - Ngươi, hai người không phải cãi nhau sao?

  Triệu Lễ Kiệt sắc mặt vẫn có chút nóng.

  Cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đeo tai nghe và bắt đầu tập luyện vội vàng.

  Kết quả là thêm ba viên đạn nữa đều trượt mục tiêu.

  Anh trai tốt à, trái tim em loạn nhịp thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro