Chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-09.
  Triệu Lễ Kiệt chỉ mất một phút để hiểu được những gì người khác đã nói với cậu rằng tại sao lực lượng đặc nhiệm luôn phải đối mặt với nguy hiểm và tuyệt vọng thực sự.

  Trừ khi con người thực sự gặp nguy hiểm, họ sẽ không bao giờ hiểu được khủng hoảng và áp bức là gì.

  Khi chiếc xe địa hình đi qua đám thây ma đang lao tới, Triệu Lễ Kiệt có thể nghe thấy nhiều tiếng đập mạnh xung quanh xe.

  Sau đó, một khuôn mặt của zombie xuất hiện trên kính cửa sổ bên trái anh, khuôn mặt mục nát và rách nát bị ngăn cách với Triệu Lễ Kiệt bằng một lớp kính. Nó ngửi thấy mùi hơi thở của người trong xe nên liều mạng đập đầu vào cửa sổ, kính cường lực dính đầy máu, mối hàn của xe phát ra tiếng ken két đau đớn.

  Triệu Lễ Kiệt dựng tóc gáy, cậu không cách nào khống chế được bản năng, gần như lập tức ngả người ra sau.

  Xe địa hình của họ quả thực là phương tiện có khung gầm cao nhất và kết cấu chắc chắn nhất trong toàn bộ vòng sinh tồn, nhưng lại không hề an toàn khi đối mặt với những zombie này.

  Khi thảm họa lần đầu tiên nổ ra, các căn cứ quân sự trên khắp thế giới gần như sụp đổ trong vòng 12 giờ, tất cả xe tăng và các thiết bị hạng nặng cao cấp khác đều bị tê liệt, giờ đây chỉ còn lại một số máy bay trực thăng và một số binh lính có thể điều khiển chúng trong vòng tròn sinh tồn.

  Khi hội nghị quân sự tổ chức kế hoạch phản công, đã vạch ra rất nhiều kế hoạch chiến lược chiếm lại các căn cứ quân sự, tuy nhiên, với sức mạnh hiện tại của con người không đủ để đi một quãng đường xa như vậy và chiếm lại căn cứ quân sự của họ.

  Ngay cả chiếc xe địa hình không có nhiều được lắp đặt kín gió này cũng đã là thiết bị tốt nhất trong khả năng sản xuất hiện tại.

  Đây là lý do tại sao mọi nhiệm vụ của đội đặc nhiệm đều có tỷ lệ tử vong rất cao.

  Đối mặt với zombie, súng ống và quần áo bảo hộ chỉ là một lớp giấy dán cửa sổ, con người cuối cùng chỉ dựa vào cơ thể của mình để chống lại zombie.

  Triệu Lễ Kiệt trước đây không biết điều này.

  Nhưng bây giờ, khi tang thi trên kính cửa sổ chỉ cách anh hơn 20 cm, cậu chợt nhận ra mình thực sự đang phải đối mặt với điều gì.

  Cậu đã cố gắng hết sức để giữ vững ý chí của mình cố gắng hết sức để không lùi lại thêm nữa.

  Nhưng lúc này, cánh tay của Lý Nhuế Xán đã đỡ lưng cậu.

  Triệu Lễ Kiệt nhìn lại và nhìn thấy một thây ma nằm trên kính bên cạnh Lý Nhuế Xán. Nó cũng điên cuồng không kém, dùng cái đầu thối rữa đập vào kính và cắn tất cả những gì có thể tìm được trong miệng, những chiếc răng nanh của nó bị thân xe gập ghềnh gãy vụn và rơi ra nhưng vẫn không hề thả lỏng. Nước bọt, máu và chất dịch của cơ thể thối rữa bị đánh đập vấy bẩn trên cửa sổ ô tô, khiến vùng đất hoang vu rộng lớn bên ngoài càng trông vô hồn hơn.

  Lý Nhuế Xán vẫn bất động, anh nắm tay Triệu Lễ Kiệt và nhắm mắt lặng lẽ lắng nghe.

  Mãi cho đến khi lao ra khỏi đường vào rừng rậm, anh mới từ từ mở mắt.

  Những thây ma đang dán cơ thể chúng lên xe lần lượt bị cây cối hất tung, bỏ lại như một đống xác chết, phát ra âm thanh vang dội.

  Hơi thở của Triệu Lễ Kiệt dần dần bình tĩnh hơn, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

  Xe chậm rãi đi vào rừng rậm, xung quanh không còn tiếng zombie nào nữa.

  Lý Nhuế Xán cũng nhấn chuông báo động hai lần, một dài và một ngắn.

  Chiếc xe địa hình điều chỉnh góc lái, hướng về hướng mười giờ, cùng lúc đó, một số xe khác cũng theo sau và chạy về hướng đó.

  Triệu Lễ Kiệt hiểu rằng hướng này là con đường thực sự đến Khu C.

  Cậu bình tĩnh lại, phát hiện tay mình đang nắm chặt tay Lý Nhuế Xán.

  Triệu Lễ Kiệt chợt tỉnh táo lại, buông tay ra, mặt đỏ bừng.

  Nhưng Lý Nhuế Xán lại không có bất kỳ phản ứng không cần thiết nào, anh cử động ngón tay, gõ một dòng chữ cho Triệu Lễ Kiệt.
  'Chúng ta đang đi tới Khu C.'

  Triệu Lễ Kiệt gật đầu:

  - Tôi đoán được.

  Lý Nhuế Xán liếc nhìn cậu và tiếp tục nói:

  'Khu C không nguy hiểm lắm nhưng có một điều cậu phải chú 0

  - Điều gì?

  'Âm thanh là thứ dễ dàng nhất để thu hút đám zombie'

  Lý Nhuế Xán gõ.

  'Hãy im lặng.'

  Triệu Lễ Kiệt gật đầu:

  - Tôi biết rồi.

  Lý Nhuế Xán suy nghĩ một lúc rồi nói lại:

  'Thật ra cậu có thể đợi trong xe. Tuyệt đối an toàn.'

  Triệu Lễ Kiệt lắc đầu:

  - Tôi muốn cùng ngài.

  Lý Nhuế Xán nhìn cậu một lát, cuối cùng quyết định gật đầu.

  

  -10.

  Khi mọi người đến khu C thì đã gần trưa.

  Đây là lúc mặt trời mạnh nhất, cũng là lúc hoạt động của zombie chậm nhất.

  Thời gian và lộ trình của Lý Nhuế Xán đã được tính toán vừa phải.

  Tổng cộng có 15 xe địa hình tập trung tại Khu C, trong đó có 10 xe bao vây tòa nhà mục tiêu ở bên ngoài, 5 xe còn lại, bao gồm cả xe của Triệu Lễ Kiệt, chịu trách nhiệm tiến vào tòa nhà.

  Triệu Lễ Kiệt nhảy ra khỏi xe, đối mặt với tòa nhà mục tiêu của họ trước mặt.

  Đó là một nhà thờ bỏ hoang với mái vòm cao, nhà thờ này rõ ràng khác biệt, trên bề mặt không có vết máu do sự va chạm và động chạm của zombie, so với các tòa nhà khác ở khu C, nó sạch sẽ đến chói mắt.

  'Cố gắng đừng bắn,'

  Lý Nhuế Xán nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ.

  'Khi có hơn 5 con zombie chú ý đến chúng ta, lập tức dùng mọi thủ đoạn để rút lui.'

  Mọi người gật đầu và chuẩn bị bước vào.

  Tay Triệu Lễ Kiệt bị Lý Nhuế Xán nắm chặt, cơ hồ là bảo vệ cậu ở phía sau, hoàn toàn đi trước mặt cậu.

  Nhà thờ yên tĩnh và có vẻ như chẳng có gì cả.

  Cả nhóm di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn và gần như im lặng tìm kiếm tầng một của nhà thờ.
Không có chuyện gì xảy ra.

  Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng vẫy tay và dẫn một nửa số người lên tầng hai, Triệu Lễ Kiệt đi đằng sau theo anh, hai người đi về phía chiếc đàn organ ở phía trước.

  Cả nhà thờ rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng xào xạc nhẹ do cơn gió thổi qua ống đàn organ để lại.

  Nhưng Triệu Lễ Kiệt cảm giác được đột nhiên có động tĩnh, cậu nhìn không rõ chi tiết, nhưng theo bản năng nắm lấy cổ tay Lý Nhuế Xán.

  Quả nhiên, trong một khắc, một zombie đột nhiên xuất hiện từ phía sau đàn organ, nó gầm lên lao tới, giọng nói khàn khàn đặc biệt hung dữ trong nhà thờ.

  Vào lúc đó, đôi chân của Triệu Lễ Kiệt thực sự yếu ớt.

  Cậu thậm chí có thể tưởng tượng sẽ như thế nào khi bị những chiếc răng nanh hung dữ đó cắn vào cổ mình.

  Nhưng Lý Nhuế Xán đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, ngược lại anh tiến lên một bước, giơ chân lên trước mặt con tang thi, đá thật mạnh cho đến khi nó loạng choạng vài bước.
Zombie bị anh đá mạnh, loạng choạng lùi về phía sau, nhưng nó nhanh chóng quay lại lao tới và tiếp tục đuổi theo. Lý Nhuế Xán kéo Triệu Lễ Kiệt lại và hét lên không ra tiếng:

  'Chạy đi!'

  Cả hai nhanh chóng lao xuống cầu thang, ở lối vào cầu thang, đồng đội của họ đã giăng lưới bắt, chỉ chờ zombie rơi vào bẫy.

  Tuy nhiên, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

  Dường như có một âm thanh nào đó phát ra ngay dưới cây đàn organ của nhà thờ, mơ hồ và không rõ ràng, sau đó zombie đang truy đuổi hai người đột nhiên im lặng.

  Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán đều có chút kinh ngạc, họ đã lao lên tầng một, nhưng con zombie vốn đang truy đuổi và bắt giữ dường như bị điều khiển bởi thứ gì đó, nó bình tĩnh trở lại và từ từ quay lại, quay trở lại vị trí ban đầu.

  Mọi người nhìn cảnh tượng này, mặt đối mặt nhìn nhau sửng sốt.

  Triệu Lễ Kiệt không khỏi thấp giọng hỏi:

  - Tại sao?

  Lý Nhuế Xán lắc đầu, giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ nguyên vị trí, đồng thời chậm rãi đi về phía phát ra âm thanh.

  Có một vật tổ được vẽ trên không gian trống dưới đàn organ, Lý Nhuế Xán không thể nhìn rõ nó là gì, nhưng âm thanh yếu ớt quả thực đang phát ra từ đây.

  Lý Nhuế Xán siết chặt khẩu súng trong tay, tiến thêm một bước bằng mũi chân và nhẹ nhàng bước lên vật tổ phức tạp.

  Gió dường như đã dừng lại vào lúc này.

  Đột nhiên, một tiếng gầm sắc bén cắt ngang không gian yên tĩnh như một con dao sắc bén, sau đó là một tiếng nổ, tang thi trên tầng hai thực sự nhảy lên và đáp xuống ống đàn organ.

  Dưới tác động mãnh liệt của đám zombie, tấm gỗ nứt ra, một mảnh ống dẫn âm có độ dày khác nhau đập xuống, phát ra âm thanh vỡ vụn.

  Nơi chúng đáp xuống là ngay trên đầu Lý Nhuế Xán.

  Triệu Lễ Kiệt đã lao tới vào lúc này.

  Chưa bao giờ tâm trí, cơ thể, tâm hồn của cậu lại kiên định và xao động đến thế.

  Cậu lao về phía Lý Nhuế Xân, ôm lấy người, họ gần như trượt dọc theo sàn đá cẩm thạch mịn màng hơn mười mét đến gần ống dẫn âm đang rơi xuống.

  Lúc đó Triệu Lễ Kiệt thậm chí còn không biết mình có bị thương hay không.

  Cậu không quan tâm đến chuyện này, chỉ ngước mắt lên nhìn Lý Nhuế Xán trước mặt.

  Đôi mắt nheo lại của người đó mở to, anh không thể tin được, quay lại nhìn Triệu Lễ Kiệt, trong mắt hiện lên là sự kinh ngạc, nhưng cũng là một tia cảm xúc.

  'Cậu không bị thương phải không?'

  Anh im lặng hỏi.

  Triệu Lễ Kiệt lắc đầu xoay người, những ống âm thanh đó ở dưới chân, đâm sâu vào lòng đất, tang thi từ trên trời rơi xuống cũng bị ống âm thanh đóng đinh xuống đất, nó đang nhìn chằm chằm vào Lý Nhuế Xán, hai tay của nó vẫn đang chiến đấu. Mặt đất trải dài về phía họ, cổ họng tắc nghẽn của nó phát ra âm thanh ọp ep, như thể nó không muốn nhượng bộ. Cuối cùng, chúng bị các con zombie khác trong đội cố định và ném vào một chiếc túi chứa đặc biệt.

  Nhưng Triệu Lễ Kiệt lại quay lưng lại, không nhìn ra được điều này, hắn chỉ dùng hết sức lực cả đời ôm lấy Lý Nhuế Xán, ôm lấy anh, ôm anh chặt hơn nữa.

  Cậu không biết đời này còn có bao nhiêu cơ hội được ôm Lý Nhuế Xán như thế này nữa.

  Nhưng vào lúc này, cậu đã được ôm anh.

____________________________
Có lẽ tớ sẽ thay đổi tên fic thành "Cant Talk", cảm ơn vì cái tên "Đánh mất ngôn ngữ đã đi cùng tớ suốt 8 chương ah 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro