Chương 15+16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chương này tui sẽ đổi xưng hô của Zlj vs Lyc sẽ xưng hô = anh em, tùy vào tình huống vẫn sẽ xuất hiện ngài tôi.

-015

  Khi Lý Nhuế Xán vội vã đến trung tâm nghiên cứu, anh nhìn thấy khuôn mặt có phần nghiêm trọng, mệt mỏi của Minh Khải.

  Lần cuối cùng anh nhìn thấy Minh Khải với khuôn mặt như vậy là khi anh bị nhốt trong phòng thí nghiệm sau cuộc chiến thủy triều zombie và Minh Khải đã đến gặp anh.

Điều này khiến trái tim anh vô cớ chùng xuống.

  Minh Khải nhìn hắn, thở ra một hơi, cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, nhìn Triệu Lễ Kiệt, hỏi Lý Nhuế Xán: 

  - Muốn cậu nhóc đó ở đây nghe không?

  Lý Nhuế Xán sửng sốt một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay Triệu Lễ Kiệt và viết trên lòng bàn tay cậu:

  'Về trước đi. '

  Triệu Lễ Kiệt liếc nhìn Minh Khải, sau đó lo lắng nhìn Lý Nhuế Xán, gật đầu rồi rời đi.

  Triệu Lễ Kiệt vừa rời đi, Lý Nhuế Xán lùi lại nửa bước, dựa vào tường, không tự chủ mà trượt xuống.

  Cơn chóng mặt do mất máu gần tưởng chừng như nuốt chửng anh, anh đã lái xe quân đội với tốc độ nhanh nhất và cố gắng kiên trì cho đến tận bây giờ, Triệu Lễ Kiệt bỏ đi, anh mới có thể buông bỏ lá chắn của mình.

  Minh Khải đỡ anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, da của anh lạnh ngắt vì mất máu, Minh Khải cau mày, lấy áo khoác ở bên cạnh khoác cho anh.

  Lý Nhuế Xán dựa vào ghế, ôm trán và thở gấp một chút.

  - Tôi đã bảo cậu hôm nay không được lấy máu nữa.

  Minh Khải thở dài.

  - Cậu cũng không phải là máy móc, cậu có thể đối xử với mình giống như một con người được không?

  Lý Nhuế Xán không nói nên lời, ước chừng tầm mười phút sau, anh mới bình tĩnh lại, từ từ ngẩng đầu lên và mở mắt.

  Minh Khải rót cho hắn một cốc nước nóng, đặt vào tay anh: 

  - Thấy dễ chịu hơn chưa?

  Lý Nhuế Xán gật đầu, bật máy liên lạc và gõ nhanh.

  'Sao trông anh lo lắng thế?'

  - Con tang thi lần trước em mang về từ khu C.

  Minh Khải trầm giọng nói: 

  - Chúng ta đã có kết quả nghiên cứu sơ bộ.

  Lý Nhuế Xán nhìn hắn, trong lòng có dự cảm không tốt, ngón tay không khỏi cong lên.

  Minh Khải hít sâu một hơi, chậm rãi nói kết quả: 

  - Nhà nghiên cứu bên trên rút ra một bộ gen mới.

  Lý Nhuế Xán nhìn hắn như không hiểu, anh mở miệng, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lại kinh ngạc, không biết nên nói cái gì.

  - Ngươi hiểu điều này có ý nghĩa gì.

  Minh Khải thì thầm.

  - Bộ gen này khác với tất cả các trình tự trong thư viện gen của các sinh vật trước đây, điều này cho thấy...

  Hắn không thể tiếp tục nói, thay vào đó, Lý Nhuế Xán dùng đầu ngón tay nhợt nhạt của mình gõ một dòng trên máy liên lạc: 

  'Zombie trên lý thuyết đã trở thành một ... loài mới? '

  Minh Khải nhắm mắt lại không nói gì.

  'Số lượng zombie bên ngoài khu vực sinh tồn khảo sát radar đã tăng thêm 7.000. Đây có phải là lý do?'

  Tay của Lý Nhuế Xán hơi run lên.

  - Bọn zombie không cần lây bệnh trung gian qua con người nưa. Tụi nó có thể tự sinh sản?

  Minh Khải xoa xoa thái dương, gật đầu.

  Bầu không khí trong trung tâm nghiên cứu đột nhiên giảm xuống điểm đóng băng.

  Một lúc sau, Minh Khải lại chậm rãi bổ sung thêm.

  - Nhưng không phải là không có chút tiến bộ nào. Bộ gen của họ vẫn có mức độ trùng lặp cao với bộ gen của con người.

  Hắn nói với giọng nhẹ nhàng.

  - Có lẽ từ sự khác biệt giữa hai bộ gen, chúng ta có thể thấy một số manh mối để giải quyết chúng......

  Lý Nhuế Xán cảm thấy lạnh toàn thân.

  Anh cảm giác như bị đẩy vào một hang băng, từng lỗ chân lông đều lạnh thấu xương.

  'Tại sao'

  Anh không thể không hỏi.

  'Làm sao có thể...'

  Nhân loại bây giờ chỉ còn lại ba vùng sinh tồn để tồn tại, việc trở về vùng đất tự do bên ngoài vốn đã đầy rẫy khó khăn.

  Và họ luôn tin rằng zombie được đột biến từ con người.

  Nói cách khác, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó bạn có thể giết hết bọn chúng.

  Nhưng bây giờ tất cả những điều này dường như muốn nói với họ rằng bọn zombie đã có thể tự nhân lên, hy vọng của loài người cuối cùng sẽ tan vỡ, vòng sinh tồn một ngày nào đó sẽ bị nén đến vô hạn, lúc đó loài người là kẻ bị tuyệt chủng.

  Làm sao chuyện này có thể?

  Lý Nhuế Xán không thể hiểu được.

  Tại sao chuyện này đang xảy ra...

  Anh đứng dậy, không để ý đến tình trạng mất máu và chóng mặt mà bước thẳng ra ngoài.

  Minh Khải tóm lấy anh, nói: 

  - Cậu tính đi đâu vậy?!

  'Khu C'

   Đôi mắt hẹp của Lý Nhuế Xán trong suốt đen trắng

  'Ở đó chắc chắn có bí mật. '

  - Cậu điên rồi!

  Minh Khải ôm chặt lấy anh.

  - Cậu đi ra ngoài trong tình trạng này thì chẳng khác nào tự mình tìm cái chết cả!!?

  Lý Nhuế Xán mím môi, nhưng trong mắt chỉ có sự phản kháng và bướng bỉnh.

  Minh Khải dùng hết sức để làm anh bình tĩnh: 

  - Bình tĩnh, Lý Nhuế Xán, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng hiện tại không phải lúc, tôi không thể để cậu mạo hiểm tính mạng.

  'Một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết.'

  Lý Nhuế Xán trông rất bình tĩnh.

  'Minh Khải, tôi thực sự đã chết từ lâu rồi. Tôi đã chết trong trận chiến của zombie rồi.'

  Minh Khải lắc đầu, đặt tay lên vai đối phương.

  - Hãy nghĩ về Triệu Lễ Kiệt.

  Hắn nói với Lý Nhuế Xán.

  Đôi mắt của Lý Nhuế Xán ngơ ngác trong giây lát.

  - Đừng nói những lời như vậy nữa.

  Minh Khải thì thầm.

  - Cậu không phải là người tàn nhẫn như vậy.

  Lý Nhuế Xán cúi đầu, nhắm mắt lại rồi buông tay ra, một lúc lâu sau, anh gõ một dòng khác: 

  'Ba ngày nữa, tôi sẽ đến khu C.' '

  Minh Khải thở dài, biết anh đã quyết định nên chỉ có thể đồng ý.

  - Mang thêm người đi...

  Hắn vẫn lo lắng.

  - Mang theo Triệu Lễ Kiệt.

  Lông mày của Lý Nhuế Xán cau lại, nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu.



-016

  Khi cả hai rời trung tâm nghiên cứu thì trời đã sáng sớm.

  Lý Nhuế Xán bước ra khỏi cửa, anh vẫn còn choáng váng.

  Đằng sau những đám mây dày đặc, thỉnh thoảng những ngôi sao dường như ló ra, như thể chúng cũng đang quan sát anh.

  Minh Khải ban đầu muốn đưa anh về nhưng anh từ chối.

  Không khí lạnh lẽo và gió lờ đờ, như thể nó cũng đang chế giễu mọi nỗ lực và hy sinh vô ích trong quá khứ của họ.

  Lý Nhuế Xán không thể hiểu tại sao.

  Bọn họ vẫn đang kiên trì, xây dựng vòng tròn sinh tồn nhỏ này, mỗi trận chiến đều sẽ hy sinh, nhưng cho dù có thể đột phá một chút, anh đều sẽ cảm thấy tất cả đều đáng giá.

  Nhưng bây giờ, anh đột nhiên được biết, tất cả những nỗ lực này có lẽ đều vô ích, những bộ xương bị cắt xén và quân phục trong nghĩa trang đều là những vật hiến tế không cần thiết.

  Làm thế nào để anh ấy chấp nhận điều này?

  Lý Nhuế Xán nhìn con đường dưới bầu trời đêm, cảm thấy đôi mắt mờ mịt và sắp ngã ngửa.

  Một đôi tay ôm lấy anh và kéo anh vào lòng.

  Lý Nhuế Xán lao thẳng vào vòng tay của đối phương mà không hề giãy dụa.

  Bởi vì theo bản năng anh biết người này chính là Triệu Lễ Kiệt.

  - Em thấy ngươi sắc mặt anh không được tốt lắm.

  Quả nhiên là giọng nói của Triệu Lễ Kiệt.

  - Em không có đi, em vẫn luôn chờ anh.

  Màn đêm dày đặc sương mù, quần áo của Triệu Lễ Kiệt bị sương mù đêm làm ướt một chút, khiến cậu nhìn có chút lạnh lẽo.

  Cậu ôm lấy Lý Nhuế Xán và đỡ anh để anh không bị ngã.

  Lý Nhuế Xán nằm trong lòng cậu, cảm thấy choáng váng như có thể nghe thấy nhịp tim rắn chắc của đối phương.

  Lúc này, anh không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn lặng lẽ dựa vào Triệu Lễ Kiệt, anh cần phải hànn gắt vết thương trong lòng một chút, chỉ một chút

  Đã lâu lắm rồi anh mới có thể như thế này, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh em mình.

  Khoảnh khắc Triệu Lễ Kiệt ôm Lý Nhuế Xán, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể anh.

  Cậu luôn biết rằng Lý Nhuế Xán là một băng tuyết cô đơn.

  Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được gánh nặng và nỗi đau dưới lớp vỏ vỡ vụn của Lý Nhuế Xán.

  Cậu biết Lý Nhuế Xán đã phải chịu đựng rất nhiều, với tư cách là đội trưởng của đội đặc nhiệm, anh phải gánh chịu quá nhiều thứ - sự sống chết của mọi người trong toàn đội chiến đấu, sự an toàn của vòng sinh tồn nhân loại và sự an toàn của vòng sinh tồn nhân loại, vinh quang về việc liệu toàn thể nhân loại có thể được hồi sinh hay không.

  Tất cả đều đổ lên vai anh ấy.

  Cái này nặng quá.

  Với suy nghĩ này trong đầu, Triệu Lễ Kiệt càng ôm vai Lý Nhuế Xán chặt hơn và tựa cằm lên trán Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán không từ chối, anh dựa vào Triệu Lễ Kiệt, mái tóc hơi xoăn tỏa ra mùi thơm của nước tắm, tươi mát và dịu dàng.

  - Không sao đâu.

  Cậu nói với Lý Nhuế Xán.

  - Có em ở đây.

  Khi lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, cậu sợ hại là do có bản năng, chính Lý Nhuế Xán đã nắm tay cậu và nói đừng sợ, có tôi ở đây.

  Lúc này, điểm yếu của Lý Nhuế Xán đã được kiềm chế trong vòng tay của cậu, cuối cùng cũng đến lượt cậu ôm Lý Nhuế Xán và nói với anh rằng, cậu ở đây.

  Hóa ra việc hỗ trợ người khác và giúp đỡ người khác thực ra là như thế này.

  Ước chừng năm phút sau, Lý Nhuế Xán chậm rãi mở mắt, đứng thẳng ra khỏi vòng tay Triệu Lễ Kiệt, kết thúc khoảng thời gian dễ bị tổn thương ngắn ngủi này.

  Triệu Lễ Kiệt hỏi: 

  - Mọi việc ổn chứ?

  Lý Nhuế Xán lắc đầu và định đi bộ về ký túc xá.

  Triệu Lễ Kiệt đi bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: 

  - Chuyện quan trọng gì vậy? Trông anh có vẻ nghiêm trọng.

  Lý Nhuế Xán nắm lấy tay cậu và viết: 

  'Ba ngày nữa, anh sẽ quay lại Khu C. '

  Triệu Lễ Kiệt hỏi: 

  - Có vấn đề gì sao?

  'Nhà thờ đó có gì đó kỳ quái'

  Lý Nhuế Xán khẽ cau mày.

  'Ở đó có thể có manh mối quan trọng.'

  Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - Anh sẽ đưa em cùng đến đó phải không?

  Lý Nhuế Xán viết trong lòng bàn tay cậu: 

  'Vậy em có muốn đi không?'

  - Em phải đi.

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  - Bởi vì em muốn đi theo anh.

  Lý Nhuế Xán cúi đầu, một lúc sau mới mỉm cười: 

  'Anh vẫn phải nói, rất nguy hiểm.'

  - Vậy em cũng có câu trả lời, chỉ cần anh còn ở bên em, em sẽ không sợ.

  Lý Nhuế Xán nhướn mày và không nói gì thêm.

  Hai người đi chậm rãi bên nhau, đột nhiên Triệu Lễ Kiệt cảm giác được gì đó, quay đầu lại nhìn anh.

  Lý Nhuế Xán mở miệng hỏi hắn: 

  'Ngươi đang nhìn cái gì?'

  Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm áo khoác trên vai, không tự nhiên cong môi: 

  - Áo khoác này là của ai?

  Lý Nhuế Xán im lặng ậm ừ, không hiểu ý cậu là gì.

  - Ba ngôi sao và một cành thông.

  Triệu Lễ  nhìn vào những chiếc cầu vai trên áo khoác, giọng điệu có chút không vui.

  - Đây có phải áo khoác của thiếu tướng Minh không?

  Lý Nhuế Xán suy nghĩ một lúc rồi nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi ở trung tâm nghiên cứu, anh bị mất máu trầm trọng, toàn thân cảm thấy lạnh, Minh Khải liền lấy chiếc áo khoác này mặc vào người anh và rót 1 ly nước nóng cho anh.

  Không ngờ Triệu Lễ Kiệt lại quan tâm đến vậy.

  Anh viết lên lòng bàn tay Triệu Lập Kiệt: 

  'Vừa rồi trời lạnh, buổi sáng...'

  Chưa viết xong, anh đã cảm thấy trên vai mình bỗng nhiên nhẹ đi, Triệu Lễ Kiệt nhặt áo khoác của Minh Khải mang đi, thay vào đó là chiếc áo khoác còn ấm của Triệu Lễ Kiệt.

  - Sao anh lại mặc áo khoác của anh ấy?

  Triệu Lập Kiệt chua chát nói: 

  - Anh không thể không mặc áo  của anh ấy à?

  Cậu nói điều này, cong môi và buộc áo khoác quanh người Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán cười và viết vào lòng bàn tay anh: 

  'Đừng có mà để nó rơi đấy .'

  Triệu Lễ Kiệt khịt mũi, cay đắng nói: 

  - Tôi sẽ cố gắng hết sức.

  Sau đó cậu nắm tay Lý Nhuế Xán và đi về phía ký túc xá.

  Cậu biết giữa Minh Khải và Lý Nhuế Xán nhất định có bí mật, bọn họ đều là thiếu tướng cấp cao, hiển nhiên có một số bí mật không thể để cho cậu biết.

  Triệu Lễ Kiệt chán ghét, nhưng cậu không sợ.

  Cậu sẽ tiếp tục mạnh mẽ hơn, một ngày nào đó cậu sẽ đạt được vị trí giống như Lý Nhuế Xán và gánh chịu mọi trách nhiệm và khó khăn cùng anh ấy.

  Sau đó...

  Triệu Lễ Kiệt nhìn bầu trời xa xa, trong lòng cậu luôn có dự cảm không tốt.

  Những bí mật nào được ẩn giấu trong Khu C?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro