Chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-17

  Ba ngày sau, rạng sáng, đội đặc nhiệm lại tập trung tại quảng trường.

  Lần này Triệu Lễ Kiệt hiển nhiên cảm giác được có rất nhiều người.

  Lý Huyễn Quân bận rộn đến mức không thể ngẩng đầu hay mở mắt được, nhưng vẫn phân tâm mà nói với Triệu Lễ Kiệt: 

  - Cẩn thận, nhất định phải theo sát Lý Nhuế Xán, biết không?"

  Triệu Lễ Kiệt gật đầu.

  Lý Huyễn Quân đi kiểm tra tất cả nhiên liệu dùng cho chuyến đi này, kiểm tra tất cả vật tư, hắn cười cười, kỳ thực những chuyện này hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.

  Lý Nhuế Xán vẫn đang kiểm tra thiết bị, nhưng Triệu Lễ Kiệt nhận thấy rằng anh đã buộc một sợi dây ở bên ngoài đùi và một con dao găm quân sự dài hơn dắt vào đó, Triệu Lễ Kiệt không có thứ này, cậu nhìn mọi người xung quanh nhưng cũng không ai làm vậy, có lẽ đó là đồ vật riêng mà Lý Nhuế Xán quen sử dụng.

  - Cậu đã uống thuốc chưa?

  Ở bên kia, Lý Huyền Quân sau khi kiểm tra xong liền hỏi Lý Nhuế Xán: 

  - Cậu không thể ngã.

  Lý Nhuế Xán quýnh anh ta một cái, chửi thầm: 

  - Miệng quạ.

  Sau đó anh vẫy tay chào Triệu Lễ Kiệt.

  'Tốt nhất là cậu nên ngồi cùng xe với tôi.'

  Lý Nhuế Xán gõ vào máy liên lạc khi có rất nhiều người nhìn họ.

  'Tôi không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu nên kiểm tra các thiết bị và đảm bảo rằng mình sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào. '

  Triệu Lễ Kiệt gật đầu.

  Lý Nhuế Xán ra lệnh và cùng cậu lên đường.

  Giống như lần trước, chiếc xe địa hình chạy xuyên qua nhiều lớp lưới điện cao thế, cánh cửa nặng nề mở ra trước mặt, gió lạnh thổi vào mặt khiến thân xe rung chuyển.

  Bên ngoài bức tường cao, ánh bình minh xé nát mây mù rải xuống mặt đất, ban ngày khả năng di chuyển của zombie sẽ giảm đi, vì vậy đối với con người, ánh sáng mặt trời không chỉ là hơi ấm, năng lượng mà còn là lá bùa hộ mệnh của họ, là một sự tin tưởng.

  Nhưng Triệu Lễ Kiệt vô cớ lại cảm thấy lạnh, nơi này rõ ràng không có gió, chỉ là cậu cảm thấy lạnh mà thôi.

  Bên cạnh hắn, sắc mặt Lý Nhuế Xán đã khôi phục như trước, nhưng lông mày vẫn cau lại, tựa hồ đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

  Triệu Lễ Kiệt im lặng nắm tay anh.

  Lý Nhuế Xán tay trái giữ chặt tay cậu và gõ tin nhắn: 

  'Em phải đi theo anh.'

  Triệu Lễ Kiệt gật đầu, thấp giọng hỏi: 

  - Khu C có bí mật gì?

  Lý Nhuế Xán lắc đầu và nói với cậu:

  'Tôi cũng không biết. Lần này chúng ta đi tìm hiểu sự thật.'

  Triệu Lễ Kiệt thở ra một tiếng:

  - Em sẽ bảo vệ anh.

  Lý Nhuế Xán cảm thấy thích thú với những lời Triệu Lễ Kiệt.

  Khi cười, bản thân Triệu Lễ Kiệt cũng có chút đỏ mặt, vừa rồi quả thực có chút khoe khoang, cậu chỉ là tân binh trong nhiệm vụ thứ hai, nhưng lại dám bảo vệ một đội trưởng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như Lý Nhuế Xán.

  Nhưng Lý Nhuế Xán mím môi và nghiêm túc viết vào lòng bàn tay Triệu Lễ Kiệt: 

  'Trong mọi tình huống, tính mạng của cậu phải được ưu tiên hàng đầu. '

  Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - Em...

  Lý Nhuế Xán nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt nheo lại rất nghiêm túc.

  Triệu Lễ Kiệt chỉ có thể ngậm miệng, lựa chọn nghe theo những gì anh nói, nhưng trong lòng cậu biết rất rõ, nếu như Lý Nhuế Xán gặp phải vấn đề gì, cậu nhất định sẽ lao vào anh như lần trước, bất chấp an nguy của bản thân.

  Cuộc hành trình này yên tĩnh đến lạ lùng so với lần trước.

  Không có zombie đuổi theo, thỉnh thoảng một hoặc hai con cũng không gây ra mối đe dọa thực sự nào, cả chặng đường thậm chí còn yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả các thành viên trong đội lái xe cũng không khỏi quay lại hỏi Lý Nhuế Xán: 

  - Đội trưởng, anh có muốn thay đổi lộ trình không?"

  Lý Nhuế Xán nhắm mắt lại và lắng nghe cẩn thận, sau đó lắc đầu.

  Khu C hẳn là nơi nguy hiểm nhất, mọi vấn đề hiện tại có thể chỉ là sự che đậy, không nhất thiết phải thay đổi kế hoạch ban đầu.

  Đoàn xe đi theo lộ trình đã định trước, xuyên qua khu rừng rậm từ hướng khác và đến khu C trước buổi trưa.

  Hàng chục chiếc xe địa hình quân sự đậu ở khu C, vây quanh nhà thờ lần trước, bao quanh thành hai vòng tròn, mọi người đều có vẻ có chút ngưng trọng.

  Bởi vì ngay cả vào buổi trưa, ở đây vẫn có chút yên tĩnh.

  Lý Nhuế Xán tự nhiên có thể cảm nhận được điều đó.

  Nhưng trong nhiều năm qua, anh đã gặp phải cảnh tượng như vậy vô số lần, dù biết phía trước có nguy hiểm, nhưng vì lợi ích lớn hơn, anh cũng phải cùng mọi người dưới quyền tiến về phía trước.

  ' Hãy giữ an toàn nhé.'

  Cuối cùng anh ấy đã nhắc nhở mọi người thông qua thiết bị liên lạc.

  'Cố gắng đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào. Nếu gặp hơn 10 thây ma, hãy rút lui ngay lập tức. '

  Mọi người đều gật đầu.

  Lý Nhuế Xán quay lại nhìn Triệu Lễ Kiệt, trong mắt anh ta xuất hiện một tia quan tâm nhẹ nhàng.

  'Hãy cẩn thận.'

  Lý Nhuế Xán nói bằng khẩu hình miệng.

  Triệu Lễ Kiệt thấp giọng nói: 

  - Em đi theo anh.

  Lý Nhuế Xán khẽ gật đầu, sau đó quay đầu lại và giơ tay ra hiệu.

  Tất cả những người bước vào khu vực nhà thờ đều đeo mặt nạ, đi theo Lý Nhuế Xán, từng bước bước vào nhà thờ với súng trên tay.


-018

  Sau khi đi qua cửa nhà thờ, đoàn người đối mặt với mái vòm cao.

  Tòa nhà này toàn màu xám và trắng, nhìn từ bên ngoài giống như một viên đá cuội được rửa sạch giữa đống bừa bộn ở Khu C, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ và toát lên vẻ thần thánh.

  Đôi ủng của Lý Nhuế Xán khi anh bước lên sàn gạch phát ra tiếng kêu cót két, ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm kính cắt, để lại ánh sáng khuếch tán trên sàn gạch.

  Trong thế giới hỗn loạn đầy chết chóc này, sự yên bình ở đây có vẻ hơi quá xa lạ.

  Tuy nhiên, thực sự có vẻ như không có gì ở đây.

  Lý Nhuế Xán đi phía trước, tầm nhìn của anh không có âm thanh, thậm chí tất cả những âm thanh mà tai anh có thể phát hiện đều không đáng để cảnh báo.

  Và khi họ bước lại gần, hầu hết mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.

  Lần trước rõ ràng là tại đây tang thi đập nát đàn ống, ống âm thanh khổng lồ cùng tấm ván gỗ nặng nề rơi xuống đất, bắn tung tóe vô số mảnh vụn và tia sét.

  Nhưng vào lúc này, nơi này vẫn còn nguyên vẹn như cũ, vết máu, mùn cưa, ván gãy, ống dẫn âm gãy đều đã biến mất, như thể đã được lau chùi cẩn thận.

  Triệu Lễ Kiệt dưới mặt nạ há miệng, không khỏi tiến lên hai bước, theo sát hơn.

  ...Chuyện gì đang xảy ra?

  Mọi chuyện ở đây thật vô lý, ai ở đây và đã sắp xếp lại chúng?

  Họ đi thêm vài bước nữa và cuối cùng đến một trong những nơi chiếc đàn organ bị rơi.

  Lý Nhuế Xán giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.

  Anh bước đến gần một cách chậm rãi và cẩn thận.

  Dưới lớp gạch lát sàn màu trắng có một vật tổ tuyệt đẹp.

(*Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.)

  Lý Nhuế Xán cuối cùng đã có thể xem xét kỹ hơn những gì nó đang miêu tả.

Đó là một hình tổ ong được sơn vẽ với những mối nối hình lục giác phức tạp, phía trên hình tổ ong có hình một cây thánh giá.

  Lý Nhuế Xán cầm súng bằng một tay, từ từ ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng chạm vào hoa văn bằng đầu ngón tay đeo găng đen.

  Chỉ trong chốc lát, anh cảm thấy toàn thân run lên, có thứ gì đó vang lên, giống như lần trước, mơ hồ, như đang triệu hồi thứ gì đó.

  Trong giếng trời, Đức Trinh Nữ Maria và Chúa Thánh Thần trên lớp bóng kính màu trên mái vòm dường như đang chuyển động, Đức Mẹ đồng trinh ôm Chúa Con và hạ chiếc đèn thánh xuống đất.

  Triệu Lễ Kiệt cảm thấy rất khó chịu.

  Trong âm thanh đó, gần như tất cả tế bào trong cơ thể cậu đều đang kêu gào, chúng gầm lên, trút hết sự khó chịu lên đại não, cậu ôm đầu quay đi, nhìn những người xung quanh ngay cả cậu cũng đau đớn.

  Chỉ có Lý Nhuế Xán là không, anh ta dùng một tay chạm vào vật tổ và được ánh sáng thánh trên trần nhà bao bọc, giống như một bức tranh.

  Nhưng— có điều gì đó không đúng!

  - Lý Nhuế Xán!

  Triệu Lễ Kiệt nhịn không được nữa.

  - Tỉnh lại đi!

  Người được gọi chợt tỉnh lại, nhưng đúng lúc này, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn phía trên đầu mình.

  Trên hàng rào tầng hai ngay phía trên anh, hàng tá zombie treo ngược ở một điểm nào đó.

  Tất cả bọn họ đều có khuôn mặt hung dữ, miệng rách rưới đầy máu, da cuộn đầy những lớp thịt thối. Họ nghiêng đầu, đôi mắt vàng đục lộ ra ánh mắt háo hức, nhìn chằm chằm Lý Nhuế Xán một cách khao khát. Ở đây rõ ràng có rất nhiều người, nhưng dường như họ chỉ có thể nhìn thấy Lý Nhuế Xán.

  Sau đó, đám zombie cười một cách kỳ lạ với Lý Nhuế Xán với khuôn mặt hung dữ như vậy.

  Trong khoảnh khắc, một khung cảnh từ nhiều năm trước hiện ra trước mắt Lý Nhuế Xán.

  Đó là trong trận chiến của lũ zombie nhiều năm trước, anh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, vô số zombie đang chạy về phía anh, đồng đội và anh em che chắn cho đường rút lui của anh, cuối cùng cũng có người đẩy anh ra và giáng cho anh một đòn mạnh. --!"

  - Nhuế Xán

  Câu nói này hiện lên trong đầu anh.

  - Nếu có thể, tôi...

  Sau đó bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn.

  Gạch lát sàn có khắc vật tổ dưới chân Lý Nhuế Xán đột nhiên vỡ vụn, bên dưới gạch lát sàn là một khoảng không đen kịt.

  Lý Nhuế Xán nhanh chóng tỉnh táo lại, anh dùng súng một tay ấn mạnh vào những viên gạch chưa bị vỡ hoàn toàn, cố gắng dùng sức để nhảy lên.

  Nhưng trong chốc lát, hàng chục thây ma treo ngược đồng loạt nhảy xuống.

  Giữa những mảnh vụn và bụi bay khắp bầu trời, Triệu Lễ Kiệt lao về phía trước một cách tuyệt vọng.

  - Lý Nhuế Xán——!

  Cậu hét lên, phớt lờ những zombie nhảy xuống, liều lĩnh vươn tay ra để nắm lấy tay Lý Nhuế Xán.

  Tuy nhiên, cậu không hề giữ lại bất cứ điều gì, cậu chỉ có thể bất lực nhìn đám zombie đó áp sát người thân yêu nhất của cậu, họ cùng nhau rơi xuống bóng tối vô định dưới nền gạch.

  Nó giống như một cái bẫy.

  Một cái bẫy nhắm vào Lý Nhuế Xán từ đầu đến cuối, mọi thứ ở đây dường như đang kêu gọi anh ấy, có thứ gì đó đang chờ đợi anh ấy đến, rồi dẫn anh ấy vào một cái bẫy được thiết kế riêng cho anh ấy.

  Vật tổ trên gạch lát sàn và các lỗ dưới gạch lát sàn có ý nghĩa gì và chúng đang che giấu điều gì?

  Nhưng Triệu Lễ Kiệt lại không nghĩ ra được nhiều như vậy.

  Khi một người rơi vào tình thế tuyệt vọng, phản ứng bản năng là biểu hiện tiềm thức nhất của chính họ.

  Khi mọi người đều bàng hoàng trước những gì diễn ra trước mắt, chỉ có Triệu Lễ Kiệt là kiên quyết đuổi theo.

  Cậu cầm súng bằng một tay, tay kia nắm lấy con dao găm mắc sau thắt lưng và cầm nó bằng tay trái.

  Những tảng đá vỡ bay tới, suýt cắt đứt mặt nạ của anh.

  Nhưng cậu cái gì cũng không quan tâm, cậu chỉ biết nhảy lên nhảy xuống hố đen.

  Nếu sự sống hay cái chết của người cậu yêu nhất là không chắc chắn, tất cả những gì cậu có thể là đuổi theo người đó đến khi cái chết chào đón họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro