Chương 19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-019

  Triệu Lễ Kiệt dường như tỉnh dậy sau giấc ngủ.

  Cậu dường như đã trải qua một giấc mơ không mấy vui, trong giấc mơ còn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ.

  Đột nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Triệu Lễ Kiệt là kiểm tra thiết bị của mình - thiết bị liên lạc trên cánh tay của cậu đã rơi ở đâu đó, khẩu súng tiểu liên trong tay phải cũng không thấy đâu, nhưng con dao găm trong tay trái vẫn còn đó, khẩu súng lục Beretta 92 trên người cũng còn.

  Trời tối và yên tĩnh đến đáng sợ.

  Triệu Lễ Kiệt mò mẫm đứng dậy, mặt đất dưới chân hơi mềm, nhưng lại không có mùi đất.

  Cậu nắm chặt con dao găm và giữ nó nằm ngang trước mặt, lưỡi dao sắc nhọn cố gắng tập hợp một ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, Triệu Lễ Kiệt gần như không thể nhìn rõ rìa nhỏ của không gian.

  ---Đây có lẽ là một hành lang.

  Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trong bóng tối, cậu không thể thấy rõ cái hố phía trên có phải là cái hố cậu rơi xuống hay không, thậm chí anh cũng không thể biết nó cao bao nhiêu.

  Cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác và vận may để tìm được Lý Nhuế Xán.

  Không thể nói Triệu Lễ Kiệt sẽ không cảm thấy sợ hãi.

  Khi mọi người mất đi tầm nhìn trong bóng tối, họ sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, chưa kể ở một nơi như thế này, không biết khi nào sẽ gặp phải đám zombie đó.

  Triệu Lễ Kiệt một mình, cậu sợ hãi, nhưng cậu cũng biết mình không thể lui.

  Cậu không biết hiện tại Lý Nhuế Xán đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra với anh ấy, hàng tá zombie đó đã đi đâu và chúng đã làm gì anh.

  Nhưng sự sắp xếp này giống như một cái bẫy, nếu chỉ để giết Lý Nhuế Xán thì quá trẻ con, vì vậy khả năng cao là Lý Nhuế Xán vẫn còn sống.

  Triệu Lễ Kiệt hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm tiến lên một bước.

  "Dù thế nào đi nữa..." Triệu Lễ Kiệt nghĩ  "Nếu Lý Nhuế Xán còn sống, mình phải cứu anh ấy, nếu anh ấy... Vậy mình sẽ mạo hiểm mạng sống của mình để mang xương của anh ấy về, nếu không chúng ta sẽ cùng chết."

  Triệu Lễ Kiệt nắm chặt con dao găm và bước về phía trước.

  Đây có vẻ là một hành lang rất dài.

  Triệu Lễ Kiệt cảm thấy mình không bao giờ có thể đi đến cuối cùng, cậu không biết mình đang ở đâu và có địa hình như thế nào, nhưng cậu có linh cảm rằng mình dường như đang đi một vòng tròn.

  Triệu Lễ Kiệt mím môi, sau đó đấm vào bức tường bên cạnh.

  Nắm đấm của cậu nện vào tường, nhưng cậu lại không hề cảm thấy đau chút nào.

  Triệu Lễ Kiệt sửng sốt, với ánh sáng mờ nhạt của con dao găm, cậu tiến lại gần và nhìn thấy bức tường dưới chân và xung quanh mình, đó là một vật liệu tương đối mềm, giống như...

  ...Sáp ong?

  Vật tổ trên gạch lát sàn cũng có hoa văn hình tổ ong, chất liệu tường ở đây cũng giống sáp ong nên...

  Triệu Lễ Kiệt đột nhiên mở mắt lớn, quay đầu lại và đá mạnh vào thứ mà cậu cho là bức tường bên trong.

  Có một âm thanh nhỏ trên tường, cậu thực sự đã đá một cái lỗ nào đó.

  Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gầm khàn khàn trầm thấp của đám thây ma.

  --Đây chính là nó!

  Triệu Lễ Kiệt không quan tâm bên trong có thể có bao nhiêu tang thi, cậu có thể đối mặt với cái gì, cậu giơ chân đá mạnh liên tục, đôi giày quân đội cứng rắn đã đá bay đi một lượng không rõ chất giống như sáp ong, cuối cùng hắn đá một cước một cái lỗ hoàn toàn trên tường, rồi cúi xuống và bước vào không chút do dự.

  Vào lúc đó, Triệu Lễ Kiệt choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

  Đúng như những gì cậu dự đoán, đây là không gian trung tâm, giống như trung tâm của "tổ ong" này, rộng lớn và trống trải, giống như một hình vuông nhỏ, có một chùm ánh sáng từ trung tâm thiên đỉnh chiếu lên một cây thánh giá màu trắng.

  Và có một người nằm trên cây thánh giá màu trắng, đó là Lý Nhuế Xán.

  Bộ quân phục chiến đấu màu đen của anh rách rưới, làn da trắng nõn hơi lộ ra, nhưng không có một vết sẹo nào, thậm chí không có vết bầm tím, cánh tay hơi mở ra, giống như bức tranh Trinh nữ đang ôm lấy con trai.

  Hơn chục zombie vây quanh thập tự giá, phát ra những âm thanh khàn khàn trầm thấp không gầm gừ, như sợ quấy rầy giấc mơ ngọt ngào của Lý Nhuế Xán.

  Tuy nhiên, sự xâm nhập của Triệu Lễ Kiệt hoàn toàn không thu hút sự chú ý của đám zombie, trên thế giới này, dường như chỉ có Lý Nhuế Xán là toàn bộ tầm nhìn của họ, tất cả những gì họ có trong cuộc đời này đều là để chờ đợi anh.

  Thật là một cảnh tượng kỳ quái, những con ma giống như gỗ mục kia thực ra đang đối mặt với một con người, giống như một người hành hương.

  Lúc này, con zombie đứng gần Lý Nhuế Xán nhất đưa tay ra, bàn tay của nó nứt nẻ, thậm chí thối rữa, rỉ ra mủ và chất nhầy, sắp chạm vào tay Lý Nhuế Xán.

  Đùng.

  Bàn tay của nó bị một viên đạn xuyên qua, đạn cực mạnh trực tiếp đánh nát cổ tay gãy của nó, cánh tay bay thẳng ra ngoài, con zombie phát ra một tiếng gầm chói tai, co giật đứng dậy.

  - Đừng chạm vào anh ấy.

   Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt run rẩy, nhưng tay cầm súng lại rất chắc chắn.

  - Ngươi thật sự rất bẩn.

  Trong khoảnh khắc, lũ thây ma vây quanh cây thánh giá lần lượt đứng dậy, dường như chúng cảm nhận được Triệu Lễ Kiệt đến đây để bắt Lý Nhuế Xán, lập tức mở ra cái miệng đầy máu đã bị xé toạc, lộ ra vẻ mạnh mẽ và sắc bén, thân hình như quái thú, răng nhanh chóng lao về phía Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt nắm chặt Type 92 trong tay, hơi nheo mắt và nhắm bắn.

  Type 92 có tổng cộng 15 viên đạn, trong khoang vẫn còn 14 viên, Triệu Lễ Kiệt lùi lại nửa bước, hơi nheo mắt lại, bắn liên tục bốn phát vào lũ zombie đang tấn công mình.

  Cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng tay cậu cũng chưa bao giờ vững vàng như vậy, vững vàng như thể ngày đó Lý Nhuế Xán đứng sau lưng cậu, nắm tay cậu và dạy cậu cách bắn mục tiêu.

  Bốn phát súng liên tiếp bắn trúng bốn con zombie, chúng ngã xuống khóc lóc, sau đó bị những con zombie khác lao tới phía sau giẫm đạp, biến thành một đống xác chết thối rữa.

  Triệu Lễ Kiệt tiếp tục bắn trong khi rút lui, lúc này cậu phải cảm ơn những kỹ năng cơ bản mà cậu có được trong học viện quân sự, giờ đây đã cho phép anh đạt được những cú bắn gần như hoàn hảo khi cậu đủ bình tĩnh.

  Năm viên đạn nữa được bắn ra, một viên trống, bốn viên còn lại cuốn đi bốn zombie, đột nhiên một con zombie từ trong bóng tối bên cạnh lao tới, Triệu Lễ Kiệt không hề hoảng sợ mà nắm chặt con dao găm, dùng cán cứng đánh một đòn thật mạnh, sau đó kề khẩu súng vào chiếc cằm bị trật khớp của nó và bóp cò.

  Đầu của zombie tách ra trước mặt cậu, nổ tung như đồ gốm vỡ, máu và thịt bắn tung tóe trên mặt nạ của Triệu Lễ Kiệt, tỏa ra mùi tanh của máu thịt.

Triệu Lập Kiệt quay đầu lại thì thấy vẫn còn ba con zombie nữa, Triệu Lễ Kiệt giơ tay bắn hai con trong số đó,  khi cậu nhắm vào con cuối cùng thì nó đã lao tới, lưng Triệu Lễ Kiệt tựa vào bức tường, cậu không có cách nào để rút lui, khoảng cách giữa bọn họ chỉ ngắn ngủi ba mét.

  Trong nháy mắt, Triệu Lễ Kiệt đã tìm ra cách, lùi lại, lăn ra khỏi cái hố mà mình đã đá khi tới, thây ma nghe thấy tiếng gió liền lao về phía cái hố.

  Trong khi phần thân trên của nó vẫn còn kẹt trong lỗ, một đôi tay vươn ra từ bên cạnh.

  Triệu Lễ Kiệt động tác rất nhanh, một tay tóm lấy đầu tang thi, tay kia đưa tay bẻ gãy cổ nó.

  Sau đó, cuối cùng cậu cũng được thở và đá con zombie cuối cùng đi.

  - Lý Nhuế Xán!

  Cậu thấp giọng hô một tiếng, lại tiến vào "Tổ" trung tâm.




-020

  Lúc Triệu Lễ Kiệt ôm Lý Nhuế Xán, cậu gần như tưởng rằng mình đang ôm một tảng băng.

  Đôi mắt của Lý Nhuế Xán vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt anh trông càng tái nhợt hơn dưới ánh sáng bầu trời, phản chiếu cây thánh giá màu trắng.

  Triệu Lễ Kiệt tháo mặt nạ ra, ôm chặt Lý Nhuế Xán vào lòng. 

  Lúc đó, Triệu Lễ Kiệt thực sự rất sợ hãi, anh sợ Lý Nhuế Xán được cậu ôm trong lòng sẽ không còn thở nữa..

  Đôi tay cậu run rẩy, cậu chỉ có thể dùng hết sức ấn vào cơ thể mình cho đến khi làn da cảm nhận được hơi thở chậm rãi và yếu ớt của Lý Nhuế Xán, sau đó cậu ôm chặt lấy Lý Nhuế Xán, ngẩng đầu lên và thở phào nhẹ nhõm.

  Vừa rồi cậu rõ ràng là một anh hùng tự mình giết chết mười hai con zombie, nhưng bây giờ đối mặt với người mình yêu, cậu lại mong manh như một đứa trẻ lo lắng được mất.

  - Lý Nhuế Xán... 

  Cậu nhẹ nhàng nó.

  - Lý Nhuế Xán, thật tuyệt, em không đến muộn...

  Cậu hôn lên trán người trong tay, rồi hít một hơi thật sâu như vừa được cứu.

  Lý Nhuế Xán thực sự là sự cứu rỗi của cậu, cậu thực sự đã được cứu mạng.

  Có lẽ sau một thời gian dài, hoặc có lẽ không lâu đến thế, Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng từ từ mở mắt.

  Đội trưởng đội đặc nhiệm dường như đã bất tỉnh đã lâu, khi mở mắt ra, đồng tử của anh  vẫn có chút mơ hồ, cho đến khi tỉnh lại, anh  nhìn xung quanh rồi lại nhìn Triệu Lễ Kiệt trước mặt, anh không thể không mở mắt, thầm hỏi: 

'Đây là nơi nào...'

  - Em không biết đây là ở đâu.

  Triệu Lễ Kiệt thấp giọng trả lời anh.

  - Em theo sau anh nhảy xuống, sau đó chúng ta cùng đáp xuống đây.

  Lý Nhuế Xán ôm thái dương, như thể đang đau đầu, một lúc sau, cuối cùng anh cũng bình phục trở lại, đầu tiên anh nhìn từ trên xuống dưới của Triệu Lễ Kiệt, sau đó từ từ nắm tay Triệu Lễ Kiệt và viết: 

  'Em có bị thương không? '

  - Không!

  Triệu Lễ  Kiệt kiêu ngạo nói: 

  - Em còn tự mình giết chết mười hai "người".

  Lý Nhuế Xán lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cau mày.

  'Ai bảo em nhảy xuống? '

Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - Chính em.

  Lý Nhuế Xán cau mày và muốn nói điều gì đó, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã ôm eo anh và áp trán vào cổ anh.

  - Đừng mắng em có được không?

  Trong giọng nói của cậu vẫn có chút tổn thương, nghe như hơi khóc: 

  - Lý Nhuế Xán, vừa rồi em còn nghĩ đến việc chúng ta nên chôn cất ở đâu...

  Một tia đau đớn thầm lặng hiện lên trên lông mày của Lý Nhuế Xán, sau đó anh nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc Triệu Lễ Kiệt.

  'Không sao đâu.'

  Anh nói thầm

  'Tôi tỉnh rồi và sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.'

  Triệu Lễ Kiệt không nhìn thấy hình dáng miệng anh mà chỉ dựa vào vai hắn, ôm lấy sự im lặng đã mất của anh.

  Một lúc sau, Lý Nhuế Xán đẩy cậu ra và chỉ vào nơi giếng trời rơi xuống.

  Triệu Lễ Kiệt hiểu ý, ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó có ánh sáng, mặc dù nhìn không rõ tình huống cụ thể, nhưng so với dưới này an toàn hơn nhiều.

  - Cố gắng thoát ra bằng lối đó.

  Lý Nhuế Xán gật đầu và cởi bỏ từng lớp dây đeo màu đen bắt đầu từ chân trái, sau đó anh ta lấy ra một thanh sắt trông ngắn và dùng ngón trỏ ấn vào một đầu, thanh sắt nhấp nháy vài lần và biến thành một cái móc. gắn vào phần cuối của dây đeo.

  Anh cố ném nó về phía nguồn sáng, nhưng anh không ngờ rằng móng móc thực sự đã bắt được mép và cố định nó.

  Vì những chiếc móc như vậy chụm lại nên chúng chỉ có thể chịu được trọng lượng của một người về độ ổn định. Lý Nhuế Xán kéo mạnh để xác nhận sức mạnh của nó, sau đó vỗ nhẹ vào Triệu Lễ Kiệt, nâng cằm và ra hiệu cho cậu đi lên trước.

  Triệu Lễ Kiệt nói: 

  - Anh trước đi, em...

  Lý Nhuế Xán chỉ nhìn cậu.

  Triệu Lễ Kiệt không còn cách nào khác đành phải vâng lời, cậu nắm lấy sợi dây leo núi tạm thời, leo lên từng bước một nhờ lực ma sát giữa găng tay trên tay và đôi bốt quân đội dưới chân.

  Tuy nhiên, khi đi được hơn nửa đường, cậu đột nhiên dừng lại, nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn như sói, kèm theo tiếng gầm khàn khàn và điên cuồng, đang tiến gần đến không gian nơi họ đang đứng.

  ---Bọn zombie đang đến và số lượng của chúng không hề nhỏ.

  Triệu Lễ  Kiệt gần như lập tức buông tay, trượt xuống.

  Nhưng lúc này, Lý Nhuế Xán nắm lấy sợi dây leo núi, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt đột nhiên phản ứng lại.

  Lý Nhuế Xán luôn cực kỳ nhạy bén, lẽ ra anh ta phải cảm nhận được sự tiếp cận của lũ zombie trước khi nghe thấy âm thanh của chúng.

  Vì vậy, anh đã cố tình đặt mình lên dây leo trong khi vẫn ở bên dưới.

  Trái tim Triệu Lễ Kiệt bỗng nhiên thắt lại, suýt chút nữa buông ra, nhảy dựng lên.

  Nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt không khoan nhượng của Lý Nhuế Xán.

  'Đi lên!'

  Đội trưởng đội đặc nhiệm không thể phát ra âm thanh từ cổ họng, nhưng Triệu Lễ  Kiệt có thể cảm nhận được quyết định bình tĩnh trong miệng anh.

  'Triệu Lễ Kiệt, cậu không được phép quay lại, đây là mệnh lệnh. '


Thật ra khi viết dòng này tui cũng có chút khá là suy nghĩ việc có nên spoil hay không, vì câu chuyện khá hay, kể về một thiếu niên vô tư nhưng nồng cháy tình cảm dành cho cấp trên lạnh lùng nhưng cũng khá quan tâm và ấm áp trong thời thế. Nhưng là SE, SE ,SE. Điều quan trọng nhắc lại ba lần, âm dương ly biệt. Nên nếu các độc giả những người ghét SE thì nên cân nhắc đọc tiếp. Thật ra  chương, còn khá dài để kết thúc, nhưng vẫn phải rào trước để tránh những điều tệ nhất có thể xảy ra. Nói chung tui đọc đến chương cuối và tôi mất ngủ cả một đêm chỉ để khóc.

Ban đầu cũng tính làm xong trước năm mới,  chắc khó rùi :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro