Chương 31-32: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-031

  Không ai biết lí do tình yêu thầm kín của một chàng trai trẻ. Giống như con người chưa bao giờ có thể biết được liệu một trận cháy rừng lan rộng khắp thế giới là do không khí quá nóng hay do thảm thực vật tươi tốt cọ sát vào nhau quá mật thiết. Giống như Triệu Lễ Kiệt không biết khi nào cậu dám có ác ý với Lý Nhuế Xán.

  Có lẽ cậu muốn cảm ơn Lý Huyễn Quân liều mạng chữa cháy, cho cậu ý tưởng dám chọc qua cửa sổ giấy. Bởi vì cậu biết Lý Nhuế Xán chỉ là một đóa hoa lẻ loi, mọc trong núi lạnh, hít thở không khí loãng, thỉnh thoảng có một đám mây bay qua chiếu xuống bông hoa anh, nhưng trong nháy mắt sẽ biến mất. Vì vậy, sự lạnh lùng của Lý Nhuế Xán là sự lạnh lùng nhưng lại ôn hòa.

  Tuy nhiên, bông hoa trên núi cao này đã hấp thụ sức nóng của lửa núi trong lòng đất, anh sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, tình cảm và sống kiên cường vì nó. Anh gánh trên vai màu xanh cao của bầu trời, màu trắng của mây cuộn và màu đen tĩnh lặng của đất, và hy vọng rằng mọi người có thể nhớ đến họ. Vì vậy, dưới sự lạnh lùng tôi luyện, Lý Nhuế Xán là vẻ đẹp dịu dàng và ấm áp nhất.

  Triệu Lễ Kiệt nghĩ "Chẳng trách mình lại yêu anh ấy". Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lý Nhuế Xán, đối phương trong đôi mắt ngước lên của hắn ném ra một đao lạnh như băng. Nghĩ vậy, cậu lại cúi người xuống, chậm rãi tiến đến gần môi Lý Nhuế Xán.

  Khi khoảng cách giữa họ chỉ còn 1 centimet, Triệu Lễ Kiệt lại dừng lại, cậu không biết nụ hôn như vậy có ý nghĩa gì, càng muốn biết thì tim càng đập mạnh. Trong lúc cậu đang do dự, Lý Nhuế Xán dường như thở ra một hơi. Sau đó anh hơi ngẩng đầu lên, dùng hơi thở mình nuốt chửng khoảng cách 1 centimet, hôn Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt thực sự choáng váng.

  Sau đó cậu thở ra nhẹ nhàng và hôn lại thật mạnh. Cả hai đều chưa từng hôn nhau nên không biết tầm quan trọng của nó, họ chỉ biết rằng một khi ngọn lửa tình yêu đã bùng lên thì nhất định phải thổi bùng nó thành ngọn lửa thiêu rụi tất cả. Họ hôn nhau một cách bừa bãi và cuồng nhiệt đến mức gần như tắt thở, nhịp tim càng lúc càng dồn dập, cơ thể nóng bừng, da thịt cũng nóng bừng, nhưng họ chỉ biết hôn nhau, môi và lưỡi hòa vào nhau, cho đến khi cả hai cảm thấy chóng mặt vì thiếu oxy. Cuối cùng, họ tách ra, khi ngẩng đầu lên, một chất lỏng trong suốt và dài xuất hiện giữa cả hai, cậu đưa tay lau nó đi, cảm thấy nhớp nháp và mơ hồ, hơi thở của Lý Nhuế Xán cũng trở nên gấp gáp, trong không khí yên tĩnh, anh thở hổn hển. nhẹ nhàng. Âm thanh của anh  quyến rũ hơn bất kỳ âm thanh nào khác.

  Triệu Lễ Kiệt đưa tay tháo kính của Lý Nhuế Xán và đặt nó sang một bên. Lý Nhuế Xán cảm thấy khó chịu trong giây lát và hơi nheo mắt lại. 

  - Thiếu tướng...

  Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt mơ hồ nhưng rất rõ ràng.

  - Tôi, Thiếu úy Triệu Lễ Kiệt, xin ngủ với anh.

  Lý Nhuế Xán sửng sốt một lúc. Tay Triệu Lễ Kiệt đã chạm vào thắt lưng của hắn, nhẹ giọng nói:

  - Thiếu tướng, xin cho chấp thuận.

  Lý Nhuế Xán lấy tay che mắt, như không muốn nhìn thấy cấp dưới dâm đãng đội lốt cừu này.

  Nhưng đôi môi lộ ra của anh lại dùng miệng đáp lại Triệu Lập Kiệt. Anh ấy nói: 

  'Đã được phê duyệt. '

  Giây tiếp theo anh liền đáp lại là nụ hôn áp đảo của Triệu Lễ Kiệt.

  Người trẻ luôn có tinh thần hưng phấn khi quan hệ tình dục lần đầu. Nụ hôn của Triệu Lễ Kiệt giống như một viên đạn, nhắm vào tất cả những nơi trên cơ thể Lý Nhuế Xán mà cậu muốn chiếm giữ. Bắt đầu từ trán, đến khóe mắt hẹp, đến chiếc mũi thon và thẳng, đến cổ và xương đòn trũng, Triệu Lễ Kiệt cuồng nhiệt như có lửa đốt, cậu xé quần áo của Lý Nhuế Xán để thiếu tướng của mình lộ những vân cơ bắp trước mặt mình.

  - Lý Nhuế Xán...

  Triệu Lễ Kiệt gọi tên anh bằng một giọng trầm, như thể cậu  đang gọi anh, nhưng dường như cũng đang thì thầm.

  - Lý Nhuế Xán.

   Người được gọi giơ tay lên và đặt cánh tay mảnh khảnh của mình quanh đôi vai của Triệu Lễ Kiệt. Triệu Lễ Kiệt cắn dái tai, đưa tay cởi quần của anh.

  Cuối cùng cậu cũng có thể lấy ra thứ Lý Huyễn Quân đưa cho cậu từ trong quần áo và sử dụng chúng. Đó là một túi dầu bôi trơn, hơi quá đáng một chút, nhưng chính xác là thứ cậu cần lúc này. Triệu Lễ Kiệt xé nó ra, ngón tay cuộn tròn quanh chất lỏng đang chảy, đặt tay mình xuống dưới cơ thể Lý Nhuế Xán.

  Vào lúc đó, Lý Nhuế Xán sững sờ, anh vòng hai chân quanh eo Triệu Lễ Kiệt và chào đón khoảnh khắc hợp nhất này bằng một cử chỉ không chỉ chào đón mà còn xấu hổ. Trước trận chiến của thủy triều zombie, anh vẫn còn trẻ và không biết gì, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thích ai, huống chi là sẽ ở bên ai và ngày mai sẽ trải qua những ngày tháng như thế nào. Sau cuộc chiến thủy triều zombie, anh lớn lên trong một đêm, thế giới tràn ngập trách nhiệm và cái chết, nỗi đau và niềm vui của anh đều bị chôn vùi cho đến khi anh gặp Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt giống như mặt trời trên tảng băng trôi, dùng hết hơi ấm ôm lấy băng tuyết và để nó tan chảy.

  Mặt trời và mặt trăng luôn đi cùng nhau như vậy. Triệu Lễ Kiệt coi anh như mặt trăng sắc bén và anh biết rằng Triệu Lễ Kiệt là mặt trời trong thế giới của anh. Vì thế anh sẵn sàng dùng mọi thứ mình có để ôm lấy mặt trời của mình.

  'Mời vào. '

  Anh nói với Triệu Lễ Kiệt một cách im lặng.




-032

  Khi tay Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng đưa vào, cậu cảm thấy có chút hơi ngỡ ngàng cậu cảm thấy chuyện này thật buồn cười, mấy tháng trước cậu làm sao dám nghĩ tới chuyện này. Nhưng hiện tại, bàn tay của cậu thật sự đã ở trong cơ thể Lý Nhuế Xán, ngón tay thon dài của cậu được chất bôi trơn kích thích quả thực là một trải nghiệm có phần điên rồ đối với người chưa từng trải qua chuyện này. Triệu Lễ Kiệt cảm thấy cánh tay đang ôm mình của Lý Nhuế Xán hơi siết chặt, eo và bụng bị đẩy lên trên, như thể vì ngón tay này mà toàn bộ cơ thể anh run rẩy như một dòng điện.

  Triệu Lễ Kiệt ôm chặt eo anh, nhẹ nhàng gọi anh:

  - Lý Nhuế Xán, thả lòng đi, Lý Nhuế Xán...

  Nói xong, cậu vặn ngón tay, chậm rãi nhét một cái ngón khác vào. Lý Nhuế Xán nghiến răng, nhưng anh vẫn không thể không thở gấp từ giữa môi và răng.

  Triệu Lễ Kiệt cảm thấy mình lại trở nên cứng lên ngay lập tức. Lý Nhuế Xán không nói thành tiếng được, nhưng anh có thể phát ra âm thanh. Giọng nói trầm thấp đến mức không thể chịu đựng được như vậy mang lại cho Triệu Lễ Kiệt một loại thỏa mãn khác. Con người luôn thích nhìn người khác vì mình mà trở nên khác biệt. Không ai có thể nghe được giọng nói như này của Lý Nhuế Xán, nhưng giọng nói như thế này thuộc về đối với Triệu Lễ Kiệt, đối với tình yêu của họ.

  Triệu Lễ Kiệt rút ngón tay ra, giữ eo Lý Nhuế Xán và từ từ đẩy dương vật nóng bỏng của cậu vào huyệt đạo vốn đã mở rộng sẵn của Lý Nhuế Xán. Thành ruột mỏng manh chưa bao giờ chịu đựng được những thứ như này, chỉ là sự ma sát do bộ phận sinh dục của Triệu Lễ Kiệt thôi nhưng cũng khiến nó run rẩy, nhưng nó dường như hiểu rằng đây là thứ có thể mang đến cho nó thứ gì đó nên nó vẫn mút chặt chẽ. Triệu Lễ Kiệt hô hấp có chút dồn dập, ngẩng đầu hít một hơi dài.

  Lý Nhuế Xán ôm vai cậu, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn cậu . Ánh mắt đó hẹp và ẩm ướt, phần hẹp là ở phần lông mày, phần ẩm ướt là ánh sáng ở đáy con ngươi, anh nhìn Triệu Lễ Kiệt như thế này, trên môi vẫn còn sót lại ít nước sau nụ hôn ban nãy, đôi mắt như đang nhìn Triệu Lễ Kiệt. chứa đầy hơi ẩm. Cái nhìn này dường như thể hiện sự yếu đuối, nhưng cũng có vẻ khao khát. Triệu Lễ Kiệt bối rối đến mức chỉ có thể nghĩ ra một câu. 

  --Cậu thực sự muốn đụ anh đến khóc.

  Và cậu cũng làm như vậy.

  Vòng eo và cơ bụng cường tráng của chàng trai bắt đầu nhịp nhàng, đưa dương vật của cậu ra vào, từ chậm đến nhanh. Thành ruột bị sự ra vào của cậu mở ra và thả lỏng, tốc độ của Triệu Lễ Kiệt tăng lên, tần số kích thích bắt đầu chồng chất, eo của Lý Nhuế Xán bị giữ chặt, hai chân run rẩy, đầu ngón tay vô thức cào vào vai và lưng của Triệu Lễ Kiệt, trông anh thật sự rất giống một con thú bị mắc kẹt trong dục vọng. Anh không khỏi phát ra một tiếng rên nhẹ, âm thanh phát ra từ hốc mũi, là một âm thanh vo ve có đuôi dài, anh thở hổn hển và run rẩy theo tần suất bị đụ, anh cũng không thể nói được, ngay cả khi anh chậm rãi nói, anh không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ, không thể cầu xin, anh chỉ có thể ôm lấy cổ Triệu Lễ Kiệt, ôm cậu chặt hơn.

  Triệu Lễ Kiệt còn tìm ra cách "bắt nạt" một người không biết nói. 

  - Thiếu tướng, Thiếu tướng Lý.

   Cậu kêu tên cấp bậc trong khi đụ Lý Nhuế Xán 

  - Ngài có cảm thấy thoải mái với tốc độ của tôi không?

  Lý Nhuế Xán giơ tay lên định tát cậu theo bản năng, nhưng cái tát đã biến mất, vì anh không còn sức lực, lực tay nhẹ nhàng như một lời tán tỉnh.

  - Đánh em? Tức là anh không hài lòng.

  Triệu Lễ Kiệt nói vào tai anh.

  - Vậy thì em hiểu rồi.

  Cậu rút ra, sau đó đâm toàn bộ vào, Lý Nhuế Xán ngẩng đầu, cổ duỗi ra, đầu ngón tay của anh tràn ngập màu hồng gần như trong suốt, run rẩy bám lên vai Triệu Lễ Kiệt. 

  'Ưm...'

  Giọng nói của anh có chút the thé, giống như bị kích thích đến cực điểm, không thể chịu đựng được nữa.

  Nhưng lúc này Triệu Lễ Kiệt bắt đầu làm tình với tốc độ nhanh hơn. Mỗi lần cậu đi vào, cơ hồ là có âm thanh va chạm kịch liệt, da thịt va chạm, chất lỏng dâm đãng bắn tung tóe khắp nơi, mỗi lần cậu đi vào, đều nghe thấy tiếng thở gấp gáp và tiếng rên rỉ kéo dài của Lý Nhuế Xán, cậu thích nghe điều này, sau đó cậu mới nhận ra rằng cậu thực sự đang làm tình với Lý Nhuế Xán, Lý Nhuế Xán thực sự là của cậu. Lúc này, Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng hiểu ra, mình là vua của vùng đất màu mỡ này, có thể để dòng sông tưới tiêu từng tấc đất một cách thoải mái, cắm cờ hoàng gia của mình trên ngai vàng của đối phương.

  - Lý Nhuế Xán

  Triệu Lễ Kiệt đột nhiên nhanh hơn, thở hổn hển, gọi tên đối phương, ôm chặt lấy eo anh.

  - Lý Nhuế Xán.

  Tiếng rên của Lý Nhuế Xán ngày càng ngắn và rõ ràng hơn. Anh lắc đầu, lông mi run rẩy, anh thực sự muốn cầu xin sự thương xót, nhưng anh không thể nói được.

  - Em muốn xuất tinh vào bên trong anh.

  Triệu Lễ Kiệt vẫn đang đụ anh.

  - Thiếu tướng, có được không?

  Lý Nhuế Xán thở hổn hển và rên rỉ, nhưng tất nhiên không trả lời. Nhưng anh lại ôm chặt Triệu Lễ Kiệt bằng hai tay, áp hơi thở mình vào cổ cậu. Triệu Lễ Kiệt là mặt trời của anh, anh sẽ không từ chối mặt trời của mình.

  Khi Triệu Lễ Kiệt xuất tinh vào nơi sâu nhất trong cơ thể Lý Nhuế Xán, pháo hoa lại được thắp sáng trên bầu trời ngoài cửa sổ. Đồng hồ điểm mười hai giờ, năm mới đã đến. Và hai người vẫn ôm nhau như thể thuộc về nhau, kéo dài cho đến chết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro