Chương 23: Cô thật sự vui vẻ sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lime
Vốn định drop rồi nhưng có các bạn ý kiến nên mình sẽ tiếp tục edit cho mọi người nha (^3^♪
-----------
Trương Mạc trong tay cầm cây lau nhà, đánh thằng lên đầu cô ta!

Cô gái bên cạnh cô ta sợ tới mức thét chói tai, run rẩy lui ra sau, nhìn hắn cầm gậy, lý trí hoàn toàn biến mất, muốn hướng chính mình xông tới.

“Không, không! Cứu mạng! Ở đây có kẻ điên, cứu mạng!”

“Cô câm miệng cho tôi!”

Trương Mạc muốn dùng gậy trong tay muốn xông tới chặn cái miệng thối của col ta lại, hàm răng hung tàn đáng sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ mang ánh mặt trời toả sáng của thiếu niên.

“Trương Mạc!”

Cậu dừng lại, quay đầu nhìn thấy cô mặt không cảm xúc đứng ở góc tường, chột dạ muốn giấu cây lau nhà đi, nhưng đã bị cô thấy rõ ràng.

“Chị Khanh, em, em là nghe được các cô ấy nói, nói xấu chị nên em mới, em không phải cố ý đánh người.”

“Mật Khanh!” Cô gái bị đánh ôm đầu nhìn cô khóc rống: “Cô cảm thấy chính mình có hậu đài thì ghê gớm phải không? Một kẻ điên cũng có thể tới đánh tôi, có phải cô câu dẫn tên điên này, nghe thấy người khác sau lưng nói xấu cô, liền đi lên đánh người!”

“Tôi không có câu dẫn cậu ta.” Cô nhàn nhạt hỏi: “Cô nói tôi cái gì?”

Cô ta đuối lý lau nước mắt, bắt đầu ngồi xổm xuống che đầu khóc lớn: “Cứu mạng, đánh người, đánh người! Đoàn phim mà lại có loại người như cô sao? Cô có phải cảm thấy có hậu đài liền khó lường!”

Từ Tiêu nhìn bên kia thấy diễn viên quần chúng đi lại đây ngày càng nhiều: “Chị Khanh…”

“Cô câm miệng!” Trương Mạc hướng cô ta hét lớn, nước bọt văng khắp nơi: “Là tôi đánh cô, cô thấy rõ ràng là do tôi làm! Miệng không biết nói tốt, đến cả mắt cũng mù sao? Cô ngu ngốc còn dám ở sau lưng nói xấu người khác, tôi hôm nay phải đánh chết cô cũng muốn trừng trị cái miệng cô!”

“A a!”

Cô ta ngồi trên mặt đất, gào khóc nhìn đạo diễn cùng nhà làm phim chạy tới:

“Đạo, đạo diễn, ông có nghe hắn vừa nói gì không a ——”

“Ai nha được rồi được rồi!” Vũ Thành không kiên nhẫn phất tay, đối với Mật Khanh có chút nhút nhát.

“Tôi nghe nói các người ở đây cãi nhau, hai bên có thù riêng thì ra ngoài nói chuyện, tôi không phải công chứng viên, có chuyện gì thì đi tìm cảnh sát cho tôi!”

Ông ta quay sang một bên phất tay:

“Gọi cảnh sát, nhanh lên!”

Trương Mạc kiên cường đứng dậy hít mũi, ném cây lau nhà trong tay:

“Chính là tôi đánh cô ta, cô ta xứng đáng bị đánh!”

“Cậu bớt tranh cãi lại!” Vũ Thành chỉ vào cậu, hận đến cắn răng: “Tôi lúc trước lẽ ra không nên tuyển cậu vào tổ làm phim, đã giảm một nửa thù lao đóng phim, còn không bằng tôi tìm một diễn viên khác bớt phiền phức hơn!”

Cậu hốc mắt càng ngày càng hồng, quật cường ngẩng đầu, không cho nước mắt chính mình chảy xuống.
Từ Tiêu kéo góc áo Mật Khanh, thấp giọng nói: “Chị Khanh, bên kia có người lấy điện thoại quay, chúng ta đi mau.”

Cảnh quay còn lại vì chuyện này phải dừng lại, hai người bị đưa tới cục cảnh sát, khi mọi chuyện được giải quyết xong cũng đã là buổi tối.
Mật Khanh mới vừa lên xe bảo mẫu, đạo diễn Vũ Thành chạy lại, không ngừng xin lỗi cô.

“Điện thoại ở phim trường chúng tôi đã lục soát rất kĩ, chuyện này tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài! Đều do cái tên Trương Mạc kia không hiểu biết, tất cả đều do cậu ta gây ra, cô yên tâm, tôi đã sa thải cậu ta, từ giờ đến khi bộ phim đóng máy, cô ở đoàn phim vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy cậu ta.”

Mật Khanh gật đầu cười: “Cảm ơn đạo diễn đã lo lắng như vậy.”

“Không cần khách khí! Dù sao tên kia vốn dĩ đã có chút vấn đề, tôi là đạo diễn cùng biên kịch đều nhận thấy, tiểu tử này, căn bản không hợp ở trong giới giải trí!”

Trở lại khách sạn, Mật Khanh nhận được điện thoại của mẹ, bên kia mở miệng liền cười không khép miệng được: “Bảo bối, mẹ đang xem trailer bộ phim “Dân quốc thịnh yến” của con nè, quá tuyệt vời, con thật sự rất thích hợp mặc sườn xám! Bộ phim này đêm nay sẽ được công chiếu, con tại sao không báo cho mẹ một câu hả?”

“Gần đây nhiều việc quá, con quên mất chuyện này.” Mật Khanh ấn ấn giữa mày, ngồi ở mép giường.

“Vậy hiện tại con không vội chứ?”

“Không vội, không có việc gì, mẹ cứ từ từ nói.”

“Không có chuyện gì, chỉ là lo con làm việc quá sức, ngày thường có ăn cơm đầy đủ không?”

Nàng bất đắc dĩ trả lời: “Có, mẹ không cần lo cho con, con mỗi ngày đều ăn cơm đầy đủ”

Cửa phòng bị gõ hai tiếng.

Mật Khanh ngừng cười , che lại ống nghe, ngẩng đầu cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Lại bị gõ ba tiếng.

“Bảo bối? Sao con không nói gì?”

“Mẹ, con có chút việc, chờ lát nữa con gọi lại cho mẹ.”

“Không sao, không cần gọi lại cho mẹ, con đi làm việc của con đi!”

Mật Khanh tắt điện thoại, mặc vào áo gió đen, vội vàng đi đến trước cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn, phát hiện bị người cố ý dùng ngón trỏ chọc che mất, một mảnh đen nhánh.

Mở cửa, nhìn thấy Trương Mạc buông tay, ủ rũ cụp đuôi đối mặt cô.

“Cậu có biết buổi tối xuất hiện ở cửa phòng tôi bị người ta chụp được sẽ bị dị nghị như nào không?”

“Em.” Cậu áy náy cúi đầu: “Thật xin lỗi.”

“Cậu đã xin lỗi tôi rất nhiều lần, nhưng lúc tôi cho cậu lời khuyên cậu một lần cũng không thèm nghe vào.”

“Xin lỗi, rất xin lỗi.”

Cô bóp eo nhỏ, mệt mỏi bất kham chống khung cửa: “Cậu có chuyện gì.”

“Chuyện hôm nay… thật xin lỗi.”

Giây tiếp theo Mật Khanh muốn đóng cửa lại.

Bị cậu ta kịp thời bắt được, dùng sức kéo ra, hiển nhiên cô không thắng nổi sức cậu.

Thiếu niên hồng mắt khóc thật thương tâm, nghẹn ngào hỏi cô: “Chị Khanh, chị cảm thấy chị hiện tại rất hạnh phúc sao?”

Cô mặt không cảm xúc, nốt ruồi lệ chí lãnh diễm động lòng người.

“Cậu rốt cuộc muốn nói gì.”

“Em chỉ tò mò, chị cùng người đàn ông kia ở bên nhau, hắn cho chị chỗ tốt, sẽ làm chị cảm thấy vui vẻ sao?” Trương Mạc hít mũi run run bả vai, hỏi không cam lòng.

“Chị Khanh, em không phải có ý xấu về chị, em chỉ rất muốn biết, chị có thật sự vui vẻ không?”

“Tôi vui vẻ hay không có liên quan gì đến cậu sao? Trương Mạc, cậu tùy tiện phá hủy tiền đồ của mình, nơi này không thích hợp để cậu kiếm tiền, cũng không thích hợp để cậu sinh tồn.”

“Chị…”

“Nhưng em rất vui vẻ !” Cậu khóc nước mắt nước mũi đan xen: “Mỗi lúc ở bên chị em đều rất vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy chị em đã rất vui vẻ, bất kể chị ở đâu, em đều muốn đi theo! Đây là mục đích của em, nhưng chị, chị lại không vui, người đàn ông kia, hắn không mang đến cho chị niềm vui.”

Mật Khanh bật cười nói: “Cậu thật ấu trĩ.”

“Tôi tin một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra, vui vẻ hay không vui vẻ, ngươi sẽ muốn cái nào hơn.”

“Nhưng em ——”

Cậu trơ mắt nhìn cô dùng sức đóng cửa lại, mặc kệ cậu khóc lóc ở ngoài cửa.

Mật Khanh bực bội dựa vào cửa, chuẩn bị gọi lại cho mẹ, mới phát hiện bà ấy gửi tới một tin nhắn.

【 Hôm nay nhìn ảnh sân khấu của con, không có một tấm nào là con cười, mẹ lo lắng nên mới gọi điện thoại hỏi một chút, xem con không có việc gì là được, mẹ ngủ trước, con cũng đi ngủ sớm một chút đi.】

Cô nắm lấy di động, cúi đầu đứng tại chỗ, tóc lơi lỏng chảy xuống hàm dưới, mở xem mấy bức ảnh sân khấu Từ Tiêu gửi cho cô trước đấy.

Trên ảnh chụp cô gái mặc một bộ sườn xanh màu xanh lam, tay cầm quạt lông đặt trước ngực, ngăn trở dáng người lồi lõm, nhìn màn hình, mặt hạnh má đào trừ nốt ruồi giọt lệ kia làm người trước mắt sáng ngời, mặt lại không có biểu cảm nào khác, khóe miệng chưa từng cong lên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#sm