Chương 24: Cô ở trước TV nhìn chính mình chịu thao ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lime

“Từ Tiêu.”

“Chị Khanh làm sao vậy?” Cô buông tài liệu trong tay ngồi thẳng nghiêm túc nghe.

Mật Khanh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại hỏi: “Cô cảm thấy, tôi cười lên có đẹp không?”

Khóe miệng cô cong cong, gò má tròn như quả táo nhô lên, nốt ruồi giọt lệ dưới mắt yêu mị, xinh đẹp động lòng người.

Từ Tiêu đồng tử hơi co chặt.

“Cái này, chị Khanh...”

Mật Khanh hạ khóe miệng.

“Không phải, bởi vì ngày thường không thấy chị cười như vậy, có chút dọa người.”

Cô lai nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nhưng mà tôi không cảm thấy thật sự dọa người đâu! Có lẽ là do cười lên hơi quá? Chị muốn thay đổi hình tượng sao, cũng đúng, thời gian dài cứ mãi một biểu tình nhiều khi fans cũng không thích!”

“Không sao, cô không cần an ủi tôi, tôi tập cười nhiều hơn một chút là được.”

“Vậy…” Từ Tiêu nghĩ: “Chuyện này, cô có thể suy nghĩ mọi chuyện tích cực hơn, như vậy cười trông sẽ tự nhiên hơn.”

Cô chống cằm, ngón trỏ sờ sờ da mặt, nghiêm túc tự hỏi.

Nhưng mà cô lại nghĩ tới một chuyện.

Hồi mới cùng Liên Dận Hành ở bên nhau, hắn bắt cô quỳ trên mặt đất phải luôn cười, bị đánh phải cười, bị thao phải cười, dù là bị hắn đánh đến khóc cũng phải cười.

Thời gian đó, mỗi khi hắn rời đi,  tươi cười trên mặt cũng không muốn lộ ra, cảm thấy thật ghê tởm.

Nhưng không biết từ khi nào, hắn lại không cho cô cười, mà cô cũng không bao giờ cười nữa. Trừ lúc đóng phim ngẫu nhiên có vài cảnh phải cười, sau đó ngày thường cười lên cũng tốn nhiều công sức.

Có vui vẻ sao...

Mật Khanh tự nhiên cũng không tưởng tượng được.

【 em chỉ rất tò mò, chị cùng người đàn ông kia ở bên nhau, hắn cho chị chỗ tốt, sẽ làm chị cảm thấy vui vẻ sao? 】

Cô đột nhiên nghĩ tới lời nói của Trương Mạc.

Vui vẻ? Có tài nguyên với danh lợi sao lại không vui, lúc đươc fans vây quanh, cô thật sự vui vẻ, còn ban đầu là vì kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.

Nhưng bây giờ trong tay cô có rất nhiều tiền, mặc dù có 8000 vạn kia, nhưng một chút hưng phấn cũng không có.

Mật Khanh tay đang chống cằm chậm rãi hạ xuống, đặt trên hai chân thượng, ánh mắt nghiêm túc, nhíu chặt mày.

Từ Tiêu nghĩ lời nói vừa rồi làm cô không vui: “Chị Khanh, chị đừng để trong lòng, tôi vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, cô cười lên thật sự rất đẹp.”

“Từ Tiêu, cô thấy tôi ngày thường trông có vui vẻ không?”

Cô chuyển mắt, cẩn thận tự hỏi, xong lại lắc đầu.

------------
Buổi tối Liên Dận Hành trở về, đi tới phòng cô.

Mật Khanh bị ấn trên sô pha, mông lâu rồi không bị ai động vào, sống lưng bị ép cong xuống đến phát đau, khó nhịn bắt lấy đệm sô pha mềm mại, tóc cũng rũ xuống, bàn tay to của hắn thô lỗ ra sức nắm eo mềm.
“A đau… đau.”

Bên tai bỗng có tiếng làm không gian trở nên ồn ào, TV đang chiếu phim mới đêm bay sẽ phát sóng của cô, phía dưới không ngừng bị đụng chạm, cô thống khổ vùi đầu vào sô pha.

Bang!

Bàn tay đánh vào mông trái, Mật Khanh nhịn không được đau kêu khóc thành tiếng.

“Chủ nhân đau! Không cần, không cần đánh, chó hoang đau!”

Tay nắm một góc mông thịt mềm, nảy sinh ác độc bóp chặt: “Kêu lên!”

“A… A, ha côn thịt, muốn cắm chết, chó hoang a.”

“Cắm vào chỗ nào?” Hắn ra vẻ trầm thấp, nhìn chằm chằm mật huyệt, dùng sức nhét trứng trứng vào trong.
“A tử cung, tử cung của chó hoang… Không phải, là dạ dày!”

“Có thể sâu như vậy sao?” Liên Dận Hành cười tà kéo tay cô, vuốt ve dấu vết trên bụng, thật là muốn toàn bộ xỏ xuyên qua.

“Dâm đãng như vậy sao huyệt lại nhỏ như thế, còn không chứa nổi côn thịt của tôi?”

Mật Khanh khóc lóc ngẩng đầu xin tha: “Là do dương vật của chủ nhân quá lớn, tiểu huyệt của chó hoang sẽ bị cắm hỏng.”

“Cắm hỏng nhiều lần như vậy, cũng không kém bây giờ.”

“Không không! Không! Cầu xin chủ nhân lưu tình, chó hoang sẽ đau chết, sẽ đau a!” Bị côn thịt chọc đến hít thở không thông, ngón chân căng chặt không dám thả lỏng, thấp giọng kêu rên quá mức thê thảm.

Liên Dận Hành bóp bả vai gầy yếu của cô, làm toàn bộ cơ thể cô dựa vào lồng ngực hắn, không còn ghé vào trên sô pha, mà là tư thế đứng thẳng, lưng cô kề sát ngực hắn, hai cánh tay bị kéo về sau, khóc loạn làm bộ ngực xóc nảy lên xuống.

“Vú nảy thật dâm đãng!” Thanh âm trầm khàn không cao nhưng vô cùng rõ ràng.

Mật Khanh mệt mỏi, hai chân dựng thẳng bắt đầu run lên, khóc không thành tiếng, tiếng xin tha trở nên đứt quãng, dụ hoặc rên rỉ.

“Ở bên tôi còn muốn câu dẫn người khác, cảm thấy tôi cho em chưa đủ sao? Có phải muốn một hai bị thao hỏng mới thoả mãn được em?!”

“A a không phải! Không phải! Chó hoang không có a chủ nhân, thật sự không có oa!”

Khi hắn cười hơi cong đuôi mắt, lạnh lẽo bén nhọn bỗng trở nên nhu hòa, lại có vẻ phong lưu đa tình, cắn núm vú bắt đầu tra tấn cô: “Chó con dâm đãng, biểu hiện như vậy, tôi thật sự rất thích!”

Mật Khanh khóc không ngừng kêu, hai cánh tay đã bị hắn bắt lấy, nửa người trước cứ như vậy rũ xuống, cố sức ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với màn hình TV.

Tren phần bình luận chỉ có: Xinh đẹp xinh đẹp xinh đẹp!

Thật xinh đẹp.

Cái này dáng người cũng quá đẹp rồi! Tôi không có tôi không có.

A a thân hình chữ S trong truyền thuyết!

Trong màn hình, cô đang mặc sườn xám đứng bên cạnh bàn, căng hông, lười biếng dựa vào ghế gỗ màu đỏ, ánh mắt xinh đẹp động lòng người.

Mà hiện tại, cô đang đứng ở phòng khách, cơ thể trần trụi dẩu mông lên, còn hàm chứa dương vật đàn ông thật lớn, làm bụng của cô có chỗ nhô lên, sâu đến mức muốn cắm chết cô!

Mật Khanh khóc đến vô lực quỳ xuống, trên mông in dấu bàn tay, đau đớn liên tục cầu xin hắn kêu cứu, giọng nói cũng dần mất khống chế.
Tinh dịch nồng đậm bắn ra, rót đầy trong bụng cô.

Vì khóc mà mí mắt sưng to, cô ghé vào trên giường khóc nức nở, mông căn bản không dám đụng vào đồ vật.

Nam nhân mới từ trong phòng tắm đi ra, cả người toả ra lạnh lẽo , đi đến bên người cô, bàn tay to lạnh lẽo vuốt ve bên mông bị thương của cô, cơn đau truyền đến làm cô giật mình.

“Chó hoang, chó hoang đau oa a, chủ nhân.”

“Tập làm quen đi, lần sau đánh em tôi cũng sẽ không lưu tình đâu.”

Lúc cô đang khóc khó chịu, trong tay bị nhét vào đồ vật.

Cô tóc tai lộn xộn, khụt khịt ngẩng đầu xem, một túi thơm màu hồng nhạt, hình tam giác, mà ba cạnh treo một cái lục lạc nhỏ, bên trong nhét đầy bông, rất mềm, thơm mùi gỗ.

Liên Dận Hành cong lưng ôm cô, hôn lên trán tinh mịn mồ hôi, giọng nói khàn khàn gợi cảm  vọng bên tai: “Cầu cho em được bình an, chó con.”

———————— Phân cách soái khí ( Lời tác giả ) ————————

Cảm thấy hứng thú thì mọi người có có thể đọc lại chương 1! Lão Liên từ khi đó không cho Khanh Khanh cười.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#sm