Chap 12 : ( H nhẹ ) Giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sân là một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng dập đầu của nữ nhân đang quỳ bên dưới, Thận Vương gia ung dung thưởng trà cùng mấy vị Hoàng tử, giống như không hề quan tâm đến nữ nhân đang khóc lóc van xin, cứ tưởng nàng ta sẽ bị trừng phạt như vậy thì không biết đột nhiên ở đâu nhảy ra một nữ nhân  chạy đến ôm lấy Hạ Thư Di - đó không ai khác chính là Thận Vương phi Kiều Mẫn, đám người trong sân vô cùng ngạc nhiên, Thận Vương gia thì khỏi nói, gương mặt khó coi đến cực điểm, Ngụy Gia Linh cũng thấy rất bất ngờ
-" Vương gia, Thư Di muội muội là không cố tình gây chuyện với Ngụy cô nương, xin vương gia nể mặt thần thiếp mà tha cho muội ấy "
Kiều Mẫn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người xin tha cho Hạ Thư Di, bộ dáng đáng thương khiến người ta sinh lòng hảo cảm
-" Vương phi cũng thật là hồ đồ rồi, ta cũng chỉ là nhận lệnh Hoàng thượng xử lí chuyện này, không thể tự ý quyết định "
-" Phụ thân thiếp đã cầu xin Hoàng thượng rồi, Thư Di muội muội dù gì cũng là đường muội của thiếp, cũng là quận chúa của Phủ Tể tướng, thân phận cao quý, chỉ là xử trí một hạ nhân thì cũng đâu có sai "
Cứ tưởng Kiều Mẫn này sẽ biết điều, nhưng ai ngờ dựa vào phụ thân là Tể tướng mà không coi ai ra gì, trực tiếp hạ thấp danh dự của Thận Vương gia, Nhị Hoàng tử không nhịn được nữa liền lên tiếng khoan giải
-" Vương phi nói vậy là sai rồi, hạ nhân cũng là con người, đâu thể chỉ vì căm ghét mà lại đổ oan cho người khác được "
Ai trong cung cũng biết Nhị Hoàng tử này có uy quyền cỡ nào, có khi đến cả phụ thân Kiều Mẫn cũng không dám ra oai trước mặt vị Hoàng tử này, Kiều Mẫn đương nhiên cũng lo sợ, nhìn Nhị Hoàng tử đang dùng ánh mắt coi thường nhìn về phía mình, Kiều Mẫn không dám trực tiếp công khai đối đầu với hắn nên liền đứng dậy
-" Nhị Hoàng tử nói rất đúng, nhưng Thư Di muội muội cũng đã biết lỗi, để ta mang muội ấy về nhà dạy dỗ lại , nhất định không để muội ấy ra ngoài lại gây ra chuyện phiền toái "
Tứ Hoàng tử mất mặt đến cực điểm, vội vã chạy lại kéo Hạ Thư Di lên kiệu , Kiều Mẫn thu liễm lại dáng vẻ khóc lóc vừa rồi, lại trở về bộ dạng nghiêm trang, cao quý của một vương phi, nếu không phải nể mặt phụ thân nàng ta là Tể tướng thì chắc chắn hôm nay Thận Vương gia sẽ quản nghiêm chuyện này, không thể để nữ nhân này trèo lên đầu lên cổ được, sắc mặt của Vương gia đương nhiên là khó coi, Nhị Hoàng tử cũng không tiện nhiều lời , liền lên tiếng phá giải bầu không khí trầm mặc này
-" Hoàng thúc, nếu người không phiền thì có thể đến phủ ngồi chơi một lát "
Thận Vương gia chỉ gật đầu rồi đứng lên theo hắn ra ngoài, để mặc Kiều Mẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, vừa không được lợi lại đắc tội Nhị Hoàng tử lẫn Vương gia, Kiều Mẫn chính là không phục , gương mặt xinh đẹp vừa nãy cũng không còn, liền trở nên vặn vẹo, mắt nhìn về phía Ngụy Gia Linh căm tức cùng cực, không cam lòng mà trở về. Cẩn Hoa Cung lại quay lại tình trạng như cũ, Hà ma ma cũng biết Ngụy Gia Linh bị oan, không muốn trách móc nặng nề nên liền chỉ dặn dò nàng cẩn thận hơn, khuyên răn mấy câu rồi cho nàng trở về.
Nàng cũng biết việc này ảnh hưởng rất nhiều đến mọi người xung quanh, lại không thể nói việc này cũng là Diệp Thành đã cứu nàng ra, có phải là nên có chút gì đó hậu tạ công ơn này của hắn, trù nghệ bếp núc của nàng cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng vào bếp nấu một số món ăn, mọi người cũng khen ngợi nhiệt tình, nghĩ vậy Ngụy Gia Linh vô cùng hứng thú bắt đầu chuẩn bị, lúc này trời đã vào đông, tuyết rơi lạnh giá, nàng đã khoác thêm áo lông nhưng vẫn còn thấy lạnh, định nấu một số món ăn làm ấm người, nào là gà hầm hạt sen, canh táo đỏ cùng một số loại bánh ngọt

Gà hầm hạt sen

Canh táo đỏ

Bánh ngọt



Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, nàng liền đặt tất cả vào giỏ, cầm thêm áo choàng rồi đến Thừa Càn Cung, lúc trước nghe thấy hắn nói hắn là thái giám ở Thừa Càn Cung - là thư phòng của Hoàng thượng, nàng cũng là lần đầu tiên đến, chỉ thấy tòa cung điện nguy nga rực rỡ, khắp các cột là hoa văn long rồng chạm trổ tinh tế, bên ngoài khoảng mấy chục thị vệ uy nghiêm đứng canh, chưa thấy bóng dáng của Diệp Thành đâu, đang định đi tìm thì nhìn thấy ở cửa điện phụ hắn đang bị mấy tên thị vệ gây khó dễ, ngạc nhiên đến xem thì nghe thấy giọng nói hùng hổ của thị vệ
-" Tên thái giám chết bằm này, đi đường không nhìn mà dám va phải ông đây "
Một tên béo ú đi đầu liền xách cổ áo của hắn kéo lên, lực tay quả là dũng mãnh, điều làm Ngụy Gia Linh ngạc nhiên là trái ngược với hôm trước xông vào đại lao cứu nàng thì hôm nay hắn lại có vẻ yếu thế hơn rất nhiều, cơ thể bị tùy ý nhấc bổng lên, hắn hoảng sợ mà van xin, bộ dạng rất đáng thương, mấy tên thị vệ cũng không thèm chấp nhặt với hắn, đe dọa vài câu rồi bỏ đi, lúc này Ngụy Gia Linh mới tiến đến chỗ hắn
-" Này...ngươi....ngươi không sao đấy chứ ? "
Nghe thấy giọng nói nữ nhân quen thuộc, Diệp Thành ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt động lòng người của nàng , vui vẻ mà cười nói
-" Tỷ đến rồi à ? "
-" Ngươi gọi ta là gì cơ ? Tỷ ?"
Khuôn mặt nữ nhân bất ngờ hỏi lại, chỉ thấy hắn phủi phủi quần áo dính bụi rồi đứng dậy, kéo nàng ra sân sau, là phòng của hắn, chốt lại cửa, hắn mới mở miệng
-" Tỷ đến đây làm gì ? Có biết nguy hiểm lắm không ?"
-" Tại sao ngươi lại thay đổi cách gọi rồi , làm ta cảm thấy không quen "
Ngượng ngùng không dám nhìn hắn, Ngụy Gia Linh liền quay mặt sang chỗ khác
-" Tỷ 16 tuổi, ta mới là nam hài kém tỷ một tuổi, đương nhiên phải gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ rồi "
Nghe thiếu niên nói với giọng ngây thơ, không giống với mọi khi, nàng là thấy hắn từ trước đến nay như đang trêu ghẹo mình, đúng là gương mặt hắn vẫn còn nét trẻ con, rất ưa nhìn, thậm chí má hắn vì lạnh mà hồng hồng lên, khiến nàng liền nghĩ hắn rất dễ thương , hắn cười để lộ hàm răng trắng tinh cùng má lúm trên mặt, nam nhân này cũng qua soái rồi đi, trong mấy nam nhân mà nàng gặp có thể nói hắn là người đẹp nhất, đến Thận Vương gia tiêu sái cũng không bằng.
Thấy nữ nhân nhìn mình say đắm, Diệp Thành nhân lúc nàng không để ý liền rút dây áo choàng trên cổ nàng xuống, để lộ ra tà váy dài bên trong, ý thức được hắn đang làm gì, nàng liền ra mắt cảnh cáo, hắn không những không nhìn mà còn cởi hẳn áo nàng ra, xoa bóp hai bầu nhũ hoa tròn trịa
-" Hai cái bánh bao này của tỷ còn to hơn cái mà ta ăn thường ngày, chắc chắn do tỷ chăm sóc kỹ lưỡng "
Nam nhân vô sỉ nói ra lời lẽ khiến nàng mặt đỏ tai hồng, định hất tay hắn ra thì đã thấy hắn bế nàng lên giường, cái giường đệm đã cũ , lại công thêm thanh giường cứng rắn làm lưng nàng đau nhức, hắn lót thêm tấm áo nàng mang đến , nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro