Chương 7: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế tiếp có lẽ tôi còn viết thêm một lần H nữa.

____ ____ ____

Ngày thứ hai, Võ Đại Lang cố sức mở mắt ra, đại não còn ở trong trạng thái không có ý thức, chỉ cảm thấy cơ bắp cả người đau nhức phảng phất như không phải của mình nữa, đặc biệt là cái địa phương bí ẩn phía sau kia đang nóng rát đau đớn. Rầm rì muốn trở mình, lại sờ đến một cơ thể người ấm áp, khi ngẩng đầu nhìn lên, đúng là tên tiểu súc sinh Tây Môn Khánh kia. Muốn giơ tay đánh y, lại phát hiện cánh tay của mình bị y ôm chặt ở trong ngực, căn bản không thể động đậy, há mồm muốn mắng, lại phát hiện toàn bộ yết hầu nóng như bị lửa đốt, muốn nói đều nói không được, chỉ có thể phát ra chút thanh âm vô nghĩa: “A…… A”

Nói, Tây Môn Khánh cũng bị động tĩnh của người trong lồng ngực đánh thức, vừa tỉnh lại liền thấy Võ Đại Lang đang giương miệng với chính mình, cao hứng muốn chết, y vươn người hung hăng trao một nụ hôn sâu, thẳng đến cảm thấy người trong ngực sắp hít thở không được mới buông ra, cuối cùng còn hơi hơi mỉm cười.

“Nương tử, buổi sáng tốt lành.”

Ánh nắng ở buổi sáng sớm vẫn còn chưa quá nóng bức gay gắt, len lỏi qua bóng cây ngoài cửa sổ, nhỏ vụn chiếu xuống, chiếu vào sau lưng Tây Môn Khánh đang ở trong phòng, Võ Đại Lang ở trong lúc mông lung nhìn thấy y cười ôn nhuận như ngọc, đẹp như trích tiên, trong lúc nhất thời cũng không biết muốn nói cái gì, những thứ quá đẹp đẽ luôn làm cho người ta hồ đồ.

Tây Môn Khánh ôm Võ Đại Lang vào trong ngực không chịu buông tay, y không chê phiền mà nói lại mấy câu đã nói vào tối hôm qua. Tây Môn Khánh cũng rất buồn rầu, nếu ngày thường muốn y nói mấy lời âu yếm này, tuyệt đối là y có thể nói ba ngày ba đêm mà không lặp lại một câu, nhưng khi đụng tới Võ Đại Lang, y khẩn trương đến nỗi nói chuyện không lưu loát, có thể đem vài câu kia nói đi nói lại cũng rất không dễ dàng. Mặc dù là như vậy, thì những lời này cũng làm Võ Đại Lang từ nhỏ chưa từng được yêu thương lại nếm đủ lòng người nóng lạnh mềm lòng. Cũng vì thế, mà khi Phan Kim Liên phản bội hắn, hắn cũng chỉ trách trời cao đã cho mình một vẻ ngoài như vậy, vốn cũng là do mình không xứng, lại còn muốn có những thứ tốt đẹp kia, cuối cùng rơi vào kết cục này cũng thật sự là gieo gió gặt bão. Nghĩ như vậy, những lời nói nhẹ nhàng bên gối của Tây Môn Khánh cũng nghe không vào bao nhiêu, chính mình người như vậy cũng nên tự hiểu rõ, về sau không bao giờ được trêu chọc nhân vật như vậy nữa.

Trong lòng nghĩ như vậy, bên tai toàn là hơi thở mềm ấm do Tây Môn Khánh thở ra, thân thể cực kỳ mệt mỏi, dựa vào vòng tay nóng như lửa của người phía sau, đôi mắt cũng trở nên mơ hồ, mông lung ngủ thiếp đi. Tây Môn Khánh nhìn người đang ngủ say trong lồng ngực, trong lòng mềm mại thành một mảnh, tình cảm chưa từng có đang lên men bành trướng dưới đáy lòng, tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Đang ở lúc nhìn khuôn mặt của Võ Đại Lang đến xuất thần, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập: “Lão gia.”

Khẽ cau mày, quản gia Tôn thúc luôn luôn đúng mực, nếu lúc này tới quấy rầy, xem ra nhất định là có chuyện quan trọng. Tây Môn Khánh nhẹ nhàng rút cánh tay từ dưới đầu Võ Đại Lang ra, sợ làm người đang ngủ bên cạnh thức giấc. Tay chân nhẹ nhàng mặc quần áo vào, rồi cúi người xuống cho Võ Đại Lang đang ngủ say một nụ hôn, sau đó sửa cổ áo, chỉnh đai lưng, đi ra khỏi phòng.

“Lão gia, sáng sớm hôm nay tổng quản của hiệu thuốc phát hiện một ít sổ sách có vấn đề, mong lão gia hãy đi qua xem xét.”

Tây Môn Khánh gật đầu, cuối cùng, xoay người nói với Tôn quản gia, đợi lát nữa nói cho phòng bếp làm một chút cháo cùng đồ ăn dinh dưỡng thanh đạm đưa cho Đại Lang. Tuy là Tôn quản gia làm việc ở Tây Môn phủ khá lâu, sớm đã luyện ra một khuôn mặt gặp mưa gió cũng không thay đổi, nhưng cũng không nhịn được mà hơi run lên. Từ lúc nào mà Tây Môn Khánh lại có vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận lại hơi mang lấy lòng như vậy chứ. “Vâng, thưa lão gia.”

Thời điểm Võ Đại Lang tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, chỗ sau lưng vẫn còn cảm giác nóng rát đau đớn. Quần áo ban đầu của mình đã sớm bị Tây Môn Khánh xé rách ở trong trận chiến tối hôm qua, giờ nó không thể che thân thể được nữa. Nhìn thấy một bộ quần áo mới tinh được bày ở đầu giường, Võ Đại Lang liền vươn tay cầm lấy nó, dừng một chút, lại nghĩ tới gì đó, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là mặc lại quần áo ban đầu của mình. Nỗ lực lôi kéo, hy vọng khôi phục lại bộ dáng cũ. Mùi thơm của cháo thịt được bày biện ở trên bàn bay tới, cái bụng đang đói thực không biết cố gắng mà kêu lên. Võ Đại Lang vỗ vỗ bụng của mình, âm thầm mắng “Mẹ nó, ngươi thật đúng là một tên không có tiền đồ.”

Hắn nhìn ra ngoài viện, thấy không có ai nên nhanh chóng đi ra ngoài, một đường nghiêng ngả lảo đảo không tìm được lối ra, vòng nửa ngày mới nhìn đến một cái cửa hông, vội vàng từ cửa hông chạy ra khỏi Tây Môn phủ. Võ Đại Lang cũng không biết tiếp theo chính mình phải đi đâu, rất mờ mịt, bước chân theo thói quen mà đi về hướng nhà mình. Cảnh tượng điên cuồng chém chết Phan Kim Liên ngày hôm qua lại hiện ra rõ ràng ở trong đầu, hắn thật sự rất sợ, hận không thể lập tức rời khỏi cái huyện này. Tính toán như vậy, cuối cùng Võ Đại Lang vẫn quyết định về nhà một chuyến, thu thập chút đồ, sau đó liền tìm một vùng nông thôn hoang vắng để ở sau này.

Về đến nhà, phát hiện hiện trường hung án hôm qua xác thật là thật sự sạch sẽ, không nhìn ra một chút dấu vết gì, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì quá gấp, cũng không nghĩ nhiều. Hoang mang rối loạn lấy vài bộ quần áo, rồi mang theo một ít tiền đồng còn dư liền lập tức lên đường. Nhưng mà dáng người của hắn quá lùn, tốc độ đi đường vốn là rất chậm, hơn nữa vì sợ hành vi giết người của mình bị bại lộ, đành ra cả đường cứ che che lấp lấp. Tới buổi tối cũng chỉ ra mới ra khỏi thành vài dặm đường, nhưng nói như thế nào đây cũng là vùng hoang vu dã ngoại, đêm khuya có rất nhiều sương mù.

Võ Đại Lang lạnh đến mức run lên bần bật, chỉ có thể tìm một nơi cỏ dại mọc cao ngồi xuống, hắn tận lực thu mình lại để giảm bớt diện tích tiếp xúc với không khí. Vốn là đã bị Tây Môn Khánh lăn lộn một đêm, hơn nữa còn chưa ăn cơm mà đã đi cả một quãng đường dài, thêm nữa là lại ở trong đêm đem này chịu lạnh, rất nhanh Võ Đại Lang đã cảm giác được đầu óc choáng váng nặng nề, sưng đau lợi hại, đành phải cố ý đi vào giấc ngủ để giảm bớt sự đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro