Chương 10 : Thẻ tín dụng bị trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Annh

Xuân Vũ trở về quê và nghỉ ngơi tận ba tháng không đi làm

Việc đi Thẩm Quyến một năm đã mang lại cho cô rất nhiều kiến thức nhưng cũng mang lại không ít đau thương

Thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến người đàn ông đó , nghĩ đến những ban đêm đó , nghĩ tới
mấy lời nói giận dữ cuối cùng của anh ta

" Quý Xuân Vũ tôi thật sự đánh giá thấp cô!"

Cô không hiểu anh tức giận về điều gì , rõ ràng là lỗi của anh vì cái gì người làm sai lại là cô

Chẳng lẽ phải làm anh chia tay với Trương Lệ , rồi chịu trách nhiệm với mình sao?

Như vậy không phải là tiểu tam thượng vị

Ngôi làng nơi Xuân Vũ sinh sống có những phong tục dân gian giản dị , điều mà dân làng ghét nhất là tiểu tam phá hoại gia đình người khác

Khi Xuân Vũ còn rất nhỏ , còn có chuyện về đôi nam nữ bị bắt quả tang vụng trộm bị tròng lồng heo rồi cả thôn đứng vây xem

Mẹ cô luôn dạy rằng phải hẹn hò với những chàng trai gia đình trong sạch , nếu ba mẹ không bình thường thì không nên kết hôn

Làm thế nào mà cô có thể đoạt bạn trai người khác , làm tiểu tam?

Mẹ nhất định sẽ đánh chết cô

Hơn nữa cô cũng không thích anh!

Xuân Vũ nghĩ nghĩ , cảm thấy khó chịu và tức giận , tức giận bởi vì mình quá yếu đuối im lặng chịu Lý Thước mắng mặc dù cô mới là nạn nhân

Ba tháng sau

Đồng nghiệp Tiền Oánh đã liên hệ với Xuân Vũ qua wechat

Xuân Vũ có chút ngạc nhiên :" Tiền Oánh , có chuyện gì vậy? "

" Xuân Vũ , cậu sao vậy? Điện thoại lại không liên lạc được "

" À , mình về quê liền thay số di động "

" Cậu rút quá 10 vạn trong thẻ tín dụng và chưa trả lại . Ngân hàng thậm chí còn gọi vào số di động của mình "

Xuân Vũ sửng sốt :" Cái gì? Làm sao có thể "

" Thật sự cậu mau trả lại đi. Báo cáo tín dụng đã đưa cậu vào danh sách đen rồi "

" Và số tiền quá lo lắng, cậu có thể ngồi tù đó"

" Nhưng mà...mình không có sài mà " Xuân Vũ còn có chút ngốc

Đồng nghiệp cũng ngạc nhiên :" Kì vậy , có phải là bị hack không "

Xuân Vũ nghe xong , lập túc lục ví kiểm tra thẻ tín dụng

Thẻ này được làm khi vào công ty và là ngân hàng tư nhân ở HongKong nên hạn mức rất lớn

Tuy nhiên ngân hàng này chỉ có chi nhánh ở Thẩm Quyến , Xuân Vũ cảm thấy sau này về quê giải quyết công việc có thể bất tiện nên không sử dụng nhiều , nên cô cất trong ví , đặt nó cùng với một đống thẻ khác nên không có chú ý

Hiện giờ nhắc tới , Xuân Vũ lấy hết thẻ trong ví ra thế nhưng thẻ tín dụng đó biến mất không thấy

Xuân Vũ lâm vào khủng hoảng , 10 vạn đối với cô không phải là con số nhỏ , cô tuyệt đối không có khả năng sử dụng số tiền lớn như vậy

Cô nhớ lần cuối cùng cô sử dụng thẻ này là để trả tiền đồ ăn với Trương Lệ

Nhưng lúc đó chỉ có vài ngàn thôi

Như thế nào là 10 vạn

Xuân Vũ nghĩ không ra , đồng nghiệp nhắn tin tới :" Cậu mất thẻ ở đâu"

" Nghĩ lại xem có ai biết mật khẩu của cậu , không chừng là bị đánh cắp"

Biết mật khẩu?

Xuân Vũ đột nhiên nhớ đến , ngày đó quẹt thẻ Trương Lệ liền ở bên cạnh

Cô cùng Trương Lệ dù sao cũng ở chung với nhau một năm không tính đến chuyện của Lý Thước , hai người rất hợp nhau lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều , chẳng lẽ..

Xuân Vũ càng nghĩ càng sợ , cô nhớ đến lúc mình chuyển nhà không thể dọn hết nổi , Trương Lệ đã giúp cô , chẳng lẽ là lúc đó cô ấy trộm thẻ tín dụng sao

Xuân Vũ trước tiên gọi điện thoại cho Trương Lệ , không ai bắt máy liền lập tức gọi điện cho chủ căn hộ

Chủ nhà là người gốc Thẩm Quyến , nói tiếng Quảng Đông , Xuân Vũ ở Thẩm Quyến gặp rất ít người nói tiếng Quảng Đông nên đối với tiếng Quảng Đông còn gà mờ

Nói chuyện nửa ngày , Xuân Vũ biết được rằng khi đã hết hạn thuê phòng thì Trương Lệ đã không gia hạn nên cô ấy đã không còn ở căn hộ đó nữa

Vậy làm sao bây giờ?

Xuân Vũ nhớ rằng Trương Lệ làm việc ở công ty Nhã Trúc (?) , có thể tìm thấy sđt của công ty ở trên mạng

Xuân Vũ ngay lập tức tra số và gọi đến , biết được Trương Lệ xin nghỉ nhưng không từ chức . Cô liền mua xé xe lửa đến thành phố gần đó có sân bay , sau đó lên máy bay vội vã về Thẩm Quyến

Xuân Vũ đi đến ngân hàng trước để tìm hiểu chi tiết và phát hiện ra rằng 10 vạn thật sự đã bị quẹt khi cô lên tàu , không phải bị làm giả thẻ

Xuân Vũ chỉ cảm thấy khủng bố , cô nhớ rõ lúc ấy di chuyển hỗn loạn , di động không biết vì sao lại hỏng , cô lại vội vàng đi đến nhà ga không có kịp sửa , sau đó cô trực tiếp đổi điện thoại nên bỏ lỡ tin nhắn của ngân hàng

Xuân Vũ càng nghĩ càng sợ hãi ngay lập tức gọi cảnh sát

Cảnh sát nói với cô rằng cô phải tìm ra kẻ đã trộm tiền hoặc cung cấp bằng chứng ngoại phạm

Xuân Vũ một mình đến ga xe lửa bắt xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm , chỗ bị quẹt thẻ là trung tâm mua sắm nơi là cô chuyển sang tàu địa ngầm

Nói cách khác , ngay cả khi tài xế cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho Xuân Vũ cũng không chứng minh được Xuân Vũ không sử dụng số tiền đó

Xuân Vũ chỉ có tìm đến nơi làm của Trương Lệ để đối chất tại sao lại tính kế cô

Nhưng đến nơi thì biết được Trương Lệ vẫn chưa đi làm

Trong một ngày Xuân Vũ vừa phải đi tàu rồi máy bay , bận rộn đến tận tối nhưng kết quả là phải tự mình gánh 10 vạn , nếu không phải chịu trách nhiệm hình sự tức là phải ngồi tù

Điều này khiến Xuân Vũ mất hết sức lực , cô gấp đến mức chỉ có thể gọi điện cho chị gái ở quê để vay tiền

Nhưng chị ấy cũng chỉ là đồng hương , không phải là ruột thịt ở Thẩm Quyến vữa còn khoản nợ mua nhà biết việc này rồi suy nghĩ nửa ngày , uyển chuyển nói :" Tiểu Vũ , chuyện này coi như là một bài học , nói cho mẹ em đi "

" Mặc dù mấy năm nay cô ấy làm việc vất vả , nhưng chắc vẫn có tiền để làm của hồi môn cho em"

Xuân Vũ nghe xong chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn

Mẹ cô một mình nuôi cô còn phải chăm sáo bà ngoại , cô làm sao có gan đi xin tiền mẹ

10 vạn tệ thực sự không phải số tiền nhỏ đối với gia đình miền núi như họ

Những người bạn cùng lớp và đồng nghiệp mà Xuân Vũ biết cũng mới bước vào xã hội chưa bao lâu , họ không có nhiều tiền tiết kiệm đến vậy mà cho cô mượn

Chỉ có thể ở bên đường tuyệt vọng khóc

" Bíp.." Chói mắt đèn xe đột nhiên chiếu qua tới

Xuân Vũ nhất thời không thể mở mắt , chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người bước xuống xe đi về phía cô

Phải đến khi gần trong gang tất , cô mới thấy rõ người bước tới

Anh có thân hình cao lớn vạm vỡ nhưng lại có khuôn mặt của trẻ con , đôi mắt đen trong như nước và nụ cười trong sáng không tì vết

Xuân Vũ lập tức hưng phấn đứng dậy nắm lấy tay Lý Thước hỏi :" Lý Thước , anh có biết Trương Lệ đang ở đâu không "

" Tôi đang tìm cô ấy "

Lý Thước lắc đầu :" Anh không biết , anh cũng đang tìm cô ấy "

" Anh không biết sao , anh là bạn trai của cô ấy mà? Sao lại không biết được "

" Anh và cô ấy đã chia tay , cô ấy còn thiếu anh 30 vạn chưa trả , anh không thể liên lạc được với cô ấy" Lý Thước nói đến đây liền nhíu mày

Xuân Vũ càng thêm tuyệt vọng :" Tại sao lại như vậy , tôi nên làm cái gì bây giờ .."

" Làm sao vậy ,Trương Lệ cũng mượn em tiền? " Lý Thước nghiêng người hỏi

Xuân Vũ do dự một lúc sau đó ngập ngừng nói :" Cô ấy lây trộm thẻ tín dụng của tôi và quẹt tận 10 vạn .. Tôi sẽ vào tù ..hức..hức"

" Lại có sự việc như vậy? Là ngân hàng nào số thẻ là bao nhiêu? Anh nhờ người kiểm tra "

" Vô dụng thôi , tôi đã kiểm tra và cảnh sát cũng tra qua" Xuân Vũ nấc lên

" Ngân hàng nào? Là ngân hàng tư nhân hả ? Nói không chừng anh có quen biết người làm trong ngân hàng đó"

" Thật sao?" Xuân Vũ dường như có một tia hy vọng và yếu ớt , nói tên ngân hàng và số thẻ của mình

Lý Thước lập tức gọi điện thoại , sau đó nói :" Giải quyết xong rồi "

" Xong rồi? Như thế nào giải quyết? " Xuân Vũ tự nhiên không tin

" Rất đơn giản , anh giúp em trả tiền! "

" Cái gì! " Đột nhiên đầu óc của Xuân Vũ lại trống rỗng

------

Nam9 đúng là không từ thủ đoạn -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro