Chương 42 : Quý Xuân Vũ , em giỏi lắm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Annh

Xuân Vũ và Lý Thước chính thức tách ra khi con của họ được tám tháng tuổi

Cuộc chia tay diễn ra trong hòa bình , Lý Thước tặng cho Xuân Vũ hai căn hộ cho Xuân Vũ , cô cũng không từ chối

Hoàn cảnh hiện tại của cô không có khả năng về nhà và nói sự thật cho mẹ của cô biết được , chỉ có thể ở lại Thẩm Quyến chăm sóc cho con và tìm việc làm để nuôi sống bản thân

Hai năm trôi qua rất nhanh

Xuân Vũ chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lý Thước , dù sao đứa bé cũng là con của anh

Hai người bây giờ giống như một đôi vợ chồng ly hôn hơn , thay nhau chăm sóc con cái nhưng chỉ vì con cái mà thôi

Thái độ của Xuân Vũ đối với Lý Thước trước sau luôn lạnh lùng gần như là làm lơ

Chỉ là năm nay ăn Tết , Xuân Vũ không thể tìm lý do gì để không đưa Lý Thước về quê ăn Tết chung được

Cô chỉ có thể căng da đầu liên lạc với Lý Thước qua Wechat

Lý Thước đồng ý rất nhanh và sáng sớm hôm sau liền có mặt ở nhà Xuân Vũ

Anh mua một chiếc ô tô mới là một chiếc Porsche , rất tiện để đặt xe nôi em bé vào trong ghế dựa

Xuân Vũ nhìn thấy anh khi đang ở ban công lau dọn , nhưng cô không ra mở cửa mà đợi khi dọn dẹp xong mới đi mở

Lý Thước đã đứng trước cửa tựa hồ là cố ý chờ đợi , không có bấm chuông

Xuân Vũ không khỏi có chút chột dạ , khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Lý Thước , nhịp tim cô không khỏi đập nhanh hơn

Bộ dạng Lý Thước vẫn như cũ , qua hai năm cũng không biến đổi gì nhiều , anh thản nhiên mỉm cười

Còn tiểu Duệ nhìn như rất vui vẻ , thấy ba đến liền chạy tới ôm đùi ba

Lý Thước nghiêng người nhẹ nhàng bế tiểu Duệ lên , hai ba con ôm hôn nhau một chút , :" Gọi ba nào!"

Tiểu Duệ đang trong giai đoạn bi bô tập nói , chỉ có thể cố gắng kêu lên một tiếng không rõ ràng :" Ba.."

Lý Thước hôn lên khuôn mặt non nớt của cậu bé , lại đưa mắt nhìn về phía Xuân Vũ

Xuân Vũ vẫn đứng đó , vừa lúc chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh , cô vô thức tránh né và tìm đề tài để nói chuyện :" Anh giúp cầm một ít đồ đi"

" Được " Lý Thước đáp lại , đặt tiểu Duệ xuống cầm đồ đi xuống lầu

Cả nhà lái xe đến sân bay , Lý Thước đem xe đỗ ở gara sân bay rồi đáp máy bay đi Hà Bắc

Sau đó lại thuê một chiếc BMW chạy về quê Xuân Vũ

Vì là Tết Nguyên đán nên cả Ngô Phương và bà nội đều về quê , một nhà Xuân Vũ đương nhiên cũng đi theo họ

Sau hai năm không có trở về , Ngô Phương cũng với bà nội lần đầu nhìn thấy tiểu Duệ , liền vội vàng ôm bé lên hôn vài cái

Xuân Vũ bất đắc dĩ đành phải cùng Lý Thước đi vào phòng ngủ

Quả nhiên chỉ có một cái giường

Xuân Vũ cảm thấy có chút không được tự nhiên

Còn Lý Thước thì không có biểu hiện ra sự không tự nhiên nào , rất tự giác ngồi ở trên giường nhìn căn phòng ngủ không có thay đổi bao nhiêu , cười nói :" Vẫn như cũ"

Xuân Vũ đặt chiếc balô trên người xuống :" Mẹ và bà nội cũng không thường xuyên về đây nên tất nhiên sẽ không có thay đổi nhiều "

Xuân Vũ nói xong mới nhận ra ánh mắt của Lý Thước vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình , không hề mang theo tính chiếm hữu dục mà là ôn nhu như nước nhưng lại khiến Xuân Vũ rất khó chịu

" Anh..anh có thể đừng nhìn tôi như vậy nữa được không? " Xuân Vũ tránh ánh mắt của anh và thấp giọng nói

Lý Thước mỉm cười :" Bây giờ anh cũng không được nhìn em sao?"

Xuân Vũ cạn lời

Buổi tối , Ngô Phương kiên quyết muốn tiểu Duệ ngủ với bà , Xuân Vũ lại sợ tiểu Duệ không ngủ được nên muốn ôm tiểu Duệ về

Không nghĩ bà ngoại lại vô cùng giỏi trong chuyện dỗ trẻ con , tiểu Duệ cũng không cảm thấy khó chịu , cũng rất hòa hợp với Ngô Phương nên Xuân Vũ đành phải quay về phòng ngủ

Lúc này Lý Thước đã nằm trên giường nghịch điện thoại , nhìn thấy Xuân Vũ đi vào lập tức di chuyển hiển nhiên là nhường chỗ cho Xuân Vũ

Xuân Vũ nhìn anh , cảm thấy vô cùng xấu hổ , cô ngồi trên ghế rất lâu mà chưa chịu đi ngủ

Lý Thước nhịn không được nói :" Anh sẽ không chạm vào em"

" Mẹ và bà nội ở phòng bên cạnh , nếu anh ức hiếp em thì họ đều sẽ biết "

Xuân Vũ nghe xong mấy lời này cảm thấy yên tâm nên trèo lên giường đi ngủ

Giường rộng một mét tám nên hai người cách nhau rất xa

Xuân Vũ nằm trên giường mà toàn thân căng thẳng đến mức không dám xoay người

Thời gian từng chút một trôi qua , khi cô chuẩn bị vào giấc ngủ thì phía sau đột nhiên chuyển động - một thân thể ấm áp bao bọc lấy cô

Hơi thở ấm áp phả vào tai Xuân Vũ khiến cơ thể cô run lên

" Lý Thước! " Xuân Vũ lập tức dùng sức phản kháng

Chỉ nghe thấy giọng nam quen thuộc phía sau sau vang lên :" Bảo bối , cho anh ôm em một chút !"

Cơ thể Xuân Vũ cứng đờ hoàn toàn không dám nhúc nhích

Cô có thể cảm nhận được người đàn ông phía sau đang run rẩy

--

Mặc dù tiểu Duệ chưa nói được một câu hoàn chỉnh nhưng đã có thể nói được ngắt quãng

Trong dịp Tết nguyên đán , khi người thân và bạn bè đến chúc mừng năm mới , họ sẽ luôn ôm tiểu Duệ và hỏi thăm chuyện về Lý Thước và Xuân Vũ rồi lấy chuyện này để chọc bé

Điều này khiến Xuân Vũ rất sợ hãi , sợ tiểu Duệ sẽ lỡ miệng đem chuyện hai người không sống cùng nhau nói ra

Vì vậy sang mùng ba , Xuân Vũ lấy lý do về công việc để tạm biệt Ngô Phương cùng bà nội rồi vội vã trở về Thẩm Quyến

Thời điểm xuống máy bay thì trời đã tối

Lý Thước lái xe đưa Xuân Vũ cùng tiểu Duệ về , tiểu Duệ ngồi ở ghế trẻ em rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ

Toàn bộ đường đi hai người đều im lặng

Chờ về đến nhà , Xuân Vũ đứng dậy ôm tiểu Duệ nhưng cổ tay lại bị Lý Thước giữ lại

Xuân Vũ giật mình quay lại nhìn Lý Thước

Lý Thước trực tiếp kéo Xuân Vũ ra khỏi xe , dựa vào cửa xe cả người áp xuống không đợi Xuân Vũ phản ứng liền hôn lấy cô

Rất lâu rồi mới hôn lại nên khá là đien cuồng

Anh dùng lực gần như là thô bạo để cạy răng của Xuân Vũ , xâm nhập vào khoang miệng và cướp lấy hơi thở từ miệng cô

Đầu lưỡi linh hoạt chặt chẽ cuốn lấy đầu lưỡi Xuân Vũ rất tận tình

Nụ hôn khiến làn da trắng như tuyết của Xuân Vũ đỏ lên vì cảm xúc kích động , cơ thể cô mềm nhũn đến mức dựa hoàn toàn vào xe , cô chỉ có thể dựa vào cánh tay của Lý Thước để đứng vững

Cho đến khi tách ra , Lý Thước vẫn còn quyến luyến dây dưa với Xuân Vũ

" Bảo bối , đợi anh một chút " Giọng nói của Lý Thước đã khàn khàn , anh nhìn Xuân Vũ bằng ánh mắt sâu thẳm đầy thâm tình , đưa tay xoa xoa đầu tóc Xuân Vũ bị anh làm cho rối tung , vừa cẩn thận lại nhẹ nhàng

Xuân Vũ nhìn anh , cắn cắn đôi môi anh đào đỏ mọng vì bị anh hôn , cố gắng điều chỉnh hô hấp  rồi đẩy Lý Thước ra vào bế tiểu Duệ lên

Lúc này Lý Thước cũng đã bình tĩnh trở lại , đi tới cốp xe thu thập hành lý rồi cùng nhau đi lên lầu

Đến cửa , Lý Thước muốn vào lại bị Xuân Vũ chặn lại

Cô nhìn Lý Thước, hốc mắt có chút đỏ :" Lý Thước , tôi sẽ sống rất tốt! "

Lý Thước sửng sốt yên lặng chờ Xuân Vũ nói xong

Xuân Vũ ôm tiểu Duệ vào trong ngực , do dự hồi lâu mới cúi đầu nức nở :" Vợ anh đã nói qua , cô ấy cả đời không có ly hôn , chỉ có làm góa phụ "

" Tôi cũng nói rồi , sẽ tuyệt đối không bao giờ làm tiểu tam"

" Sau đó thì sao?" Lý Thước khẽ cau mày , nheo mắt chờ Xuân Vũ nói tiếp

Xuân Vũ ngước mắt nhìn anh , trong đôi mắt đỏ hoe của cô mang theo ý kiên quyết đến lạ thường :" Tôi sẽ không để tiểu Duệ phải gánh chịu việc làm con ngoài giá thú"

" Tôi sẽ đi xem mắt , nhất định sẽ tìm được một người ba sẽ đối xử tốt với tiểu Duệ , anh không cần lo lắng .."

" Chờ đến khi tôi kết hôn , chúng ta hãy ít liên lạc đi . Tôi không phải hoàn toàn không cho anh gặp tiểu Duệ , chỉ là.."

" Quý Xuân Vũ em có chắc chắn nói chuyện này với anh ở đây không"

Sắc mặt Lý Thước tối sầm

Xuân Vũ có chút sợ hãi , lui về phía sau rồi nhanh chóng đóng cửa lại

Một tiếng cạch vang lên , Lý Thước nhìn cánh cửa ở trước mặt còn chưa kịp phản ứng thì thấy chính mình đã bị nhốt ngoài cửa

Nhớ tới vừa rồi thỏ con kìm nước mắt nói muốn tìm ba cho tiểu Duệ , hắn không khỏi cười to , gào khóc cười to!

" Lợi hại , Quý Xuân Vũ em thật lợi hại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro