Chương 41 : Cuộc đời của tôi không có ly hôn , chỉ có làm góa phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Annh

Nhạc chuông di động đột nhiên vang lên

Lý Thước cụp mắt nhìn ba chữ chói mắt trên màn hình , tầm mắt đen lại , ấn trả lời

Một giọng nữ trong trẻo vang lên :" Lý Thước , ngày mai là sinh nhật của ba con , con có tới không? "

Lý Thước nghe vậy không khỏi mỉm cười , không chút do dự nói :" Đương nhiên rồi , mẹ nhỏ"

" Vậy là tốt rồi! " Không đợi Lý Thước đáp lại , bên kia đã cúp máy

Lý Thước buông tay nhìn màn hình di động rồi lại nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ , vẫn đẹp đẽ chói mắt , nhưng tay lại siết chặt di động

Biệt thự của Lý gia nằm trong một khu giàu có nổi tiếng ở HongKong

Khi Lý Thước đến trong nhà đã chật kín khách , Lý Liên Thắng và Quan Tú Na đang ngồi ở trung tâm bàn ăn

Lý Thước đi qua đối với hai người kêu một tiếng :" Ba , mẹ nhỏ"

Lý Liên Thắng chỉ liếc nhìn Lý Thước một cái rồi gật đầu

Còn Quan Tú Na thì lại ân cần đứng lên , bước tới đón anh :" Con ngồi đi"

Bà vẫn trước sau như một , ăn mặc sang trọng và thanh lịch , cử chỉ hay cách nói đều lộ ra khí chất của một phu nhân

Lý Thước nhìn bà cũng không động đậy

Mà ngồi một bên Lý Mẫn Hi nhịn không được nhắc nhở :" Mẹ , không còn chỗ trống nữa "

Quan Tú Na không khỏi xấu hổ cười một tiếng , hướng về phía con gái út xua tay , dùng giọng điệu thuyết giáo nói :" Con đang nói cái gì vậy ? Kêu dì Thôi mang thêm một cái ghế tới đây !"

Lý Thước vẫn im lặng đứng đó nhìn Quan Tú Na xử lý

" Không cần đâu , con và Lý Thước ngồi ở bàn bên cạnh " Lúc này , Đỗ Ngọc Thơ đột nhiên đứng dậy

Quan Tú Na lập tức phản đối :" Như vậy sao được! "

Đỗ Triệu - người từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng :" Được rồi , để đôi vợ chồng son ngồi bàn bên cạnh cũng được "

Quan Tú Na không khỏi nhìn về phía Lý Liên Thắng

Vẻ mặt Lý Liên Thắng không kiên nhẫn , nắm lấy tay Quan Tú Na ra hiệu cho bà ngồi xuống , trầm giọng nói :" Hai vợ chồng muốn ngồi đâu thì ngồi , đừng có quản nhiều "

Quan Tú Na cười làm lành :" Rồi , rồi là em quản nhiều"

Lý Thước nhìn hai người tựa hồ như một đôi vợ chồng già thân thiết , khóe môi nhếch lên xoay người đi qua bàn bên cạnh

Bữa tiệc sinh nhật vẫn nhàm chán như mọi khi

Lý Thước ngồi không bao lâu liền về phòng của mình

Đỗ Ngọc Thơ cũng theo sát đi vào , đứng ở bên cạnh anh , hai tay đưa ra phía sau chống ở trên bàn , hơi ngồi xuống , ngửa đầu nhìn anh :" Ba tôi đã biết chuyện kim oa tàng kiều của anh , nhưng về chuyện đứa bé kia thì tôi đã giấu đi"

Ánh mắt Lý Thước dừng lại cây cổ thụ ngoài cửa sổ , đột nhiên nói :" Chúng ta ly hôn đi"

Đỗ Ngọc Thơ đột nhiên đứng dậy vô cùng kinh ngạc :" Cậu điên rồi , cậu từ bỏ ý định trả thù cho mẹ và anh trai cậu rồi sao?"

" Như thế nào? Vì hồng nhan mà tình nguyện dâng lên tài sản của anh cậu cho kẻ thù sao?"

Thật mỉa mai

Lý Thước im lặng hồi lâu , vẻ mặt thường ngày giờ đây tràn ngập ý hận

" Mấy ngày nữa cô hãy đi gặp Xuân Vũ! " Không biết qua bao lâu , Lý Thước quay người lại , vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn vào mắt Đỗ Ngọc Thơ

Đỗ Ngọc Thơ cau mày , sau đó cười khoa trương :" Lý Thước , cậu đang nói cái gì vậy? Cậu biết mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì không? "

Lý Thước đi ngang qua Đỗ Ngọc Thơ cũng không quay đầu lại , trả lời ngắn gọn :" Hợp tác!"

Sau đó anh xoay người ngồi xuống ghế sofa , bắt chéo chân nói :" Cô cũng đừng quên , em trai cô cũng sắp mười tuổi rồi. Cô dù đã nhiều năm quản lý công ty vậy , ba cô vẫn chậm chạp không đem công ty hoàn toàn giao cho cô , cô cũng không nghĩ may áo cưới cho người khác đi?"

" Cho nên nếu đã kết bạn Wechat , nên tới xem xem , phải nói cái gì cô cũng biết phải không? "

Đỗ Ngọc Thơ trầm mặc không nói , nhìn chằm chằm Lý Thước , trên mặt vẫn tươi cười :" Cậu thật biết lợi dụng người "

---

Xuân Vũ không nghĩ tới mới ngày đầu tiên ra cữ , sẽ ở trong nhà nhìn đến người không thể tưởng tượng được

Khi nhìn thấy Đỗ Ngọc Thơ đứng trước cửa ôm túi quà , tay cô bế em bé có chút run rẩy

Thái độ của Đỗ Ngọc Thơ trước sau như một hiền hòa , cử chỉ đều là bộ dáng thiên kim tiểu thư , cô đặt túi quà trước mặt Xuân Vũ và mỉm cười dịu dàng :" Tôi đến để thăm đứa bé!"

Xuân Vũ nhìn món quà là một chiếc khóa vàng , cô không biết nên nói cái gì nên chỉ ôm đứa bé đứng đó

Đỗ Ngọc Thơ cũng không xấu hổ , cô tự đi tới chỗ Xuân Vũ để nhìn đứa bé gần hơn

Khuôn mặt nhỏ nhỏ , giữa mày đã có thể nhìn ra bộ dáng của Lý Thước , lập tức mỉm cười hỏi :" Đã chọn được tên chưa?"

Tầm mắt Xuân Vũ trước sau đều nhìn về đứa bé , nhỏ giọng đáp lại :" Lý Duệ"

" Duệ?" Đỗ Ngọc Thơ có chút kinh ngạc

Xuân Vũ đung đưa người dỗ Lý Duệ , dường như đang lẩm bẩm với chính mình :" Tôi hy vọng con sẽ thật thông minh , không ngu ngốc như tôi để cho người ta lừa gạt"

Đỗ Ngọc Thơ nháy mắt cười lớn :" Cô thật thú vị , cô hẳn là biết tôi cùng Lý Thước.. "

Xuân Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên , thanh âm nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lại rất lãnh đạm :" Tôi không có hứng thú với trò chơi giữa bọn nhà giàu các người! "

Đỗ Ngọc Thơ nhướng mày nhìn bộ dạng đề phòng của Xuân Vũ , không khỏi nghĩ tới một câu chuyện xưa về thỏ con đá đại bàng

Chẳng trách Lý Thước sẽ tới tìm cô xin giúp đỡ , xem ra Xuân Vũ thật sự rất khó dỗ dành

Ý cười của cô càng sâu , cô không hề tức giận với lời nói của Xuân Vũ , chỉ đặt món quà xuống và quay người rời khỏi căn hộ

--

Những tháng tiếp theo , Đỗ Ngọc Thơ có tới thăm Xuân Vũ vài lần nhưng thái độ của Xuân Vũ vẫn luôn lạnh lùng , tựa như thái độ của cô đối với Lý Thước

Khi đứa bé được sáu tháng tuổi , Xuân Vũ cùng dì Tôn mang đứa bé ra ngoài , khi đang tạm nghỉ ở một quán cà phê thì trùng hợp gặp được Đỗ Ngọc Thơ

Cô mang đôi giày cao gót mười centimet đi tới , nhìn đứa bé trong tay Xuân Vũ rất quen thuộc mà trêu đùa

Xuân Vũ vẫn có chút cảnh giác với Đỗ Ngọc Thơ tay không khỏi ôm chặt đứa bé

Đỗ Ngọc Thơ không cho là đúng , ngồi xuống khoanh chân nói :" Tôi luôn cảm thấy điều đầu tiên mà một người tồn tại chính là tự mình hiểu lấy mình "
Tay Xuân Vũ run lên

" Mấy tháng này cô phớt lờ hắn là để thể hiện sự bất mãn của mình , tôi hiểu "

" Nhưng mà cô cũng biết rất rõ , một mình cô không thể nuôi đứa tre này"

Tầm mắt của Xuân Vũ lúc này mới chạm mắt Đỗ Ngọc Thơ , cô hỏi :" Cô là đang muốn nói cái gì? "

Đỗ Ngọc Thơ tạm dừng một chút , hỏi một vấn đề khác :" Cô biết Lý gia có bao nhiêu tài sản không? "

Xuân Vũ không nói nên lời

" Ba của Lý Thước sở hữu hơn một trăm công ty, đại cổ đông là ba của tôi , mà trong tay ba của tôi cũng sở hữu hơn tám mươi mấy công ty , đại cổ đông là Lý Liên Thắng "

" Hai gia đình chúng tôi đã định sẵn là không thể tách rời"

Đỗ Ngọc Thơ nói , ánh mắt hiền hòa ngày thường lúc này lộ ra vẻ công kích :" Nếu cô muốn làm người phụ nữ của Lý Thước , có một số điều cô nhất định phải biết "

" Hiện tại cô lựa chọn đi , bây giờ hay là về sau đem đứa bé giao cho tôi "

Xuân Vũ giật mình lập tức ôm chặt đứa bé , vẻ mặt bây giờ tràn ngập đề phòng

Đỗ Ngọc Thơ hơi nghiêng người , trong mắt mang theo nói không nên lời đắc ý :" Lần trước tôi muốn nói lời tử tế nhưng cô không nghe , lần này tôi sẽ nói rõ ràng "

" Lý Thước và tôi xác thực là hôn nhân hợp tác , nhưng cuộc đời của tôi không có ly hôn chỉ có làm góa phụ"

" Đứa trẻ này hoặc là cả đời làm con ngoài giá thú hoặc là làm con trai của tôi dưới danh nghĩa là con trai của tôi và Lý Thước "

Nghe Đỗ Ngọc Thơ nói xong , toàn thân Xuân Vũ run rẩy , cô không trả lời mà ôm con bước ra khỏi quán cà phê

Thời tiết bên ngoài nhẹ nhàng và đầy nắng

Nhưng trong đầu Xuân Vũ lúc này lại tràn ngập bộ dạng vừa rồi của Đỗ Ngọc Thơ

Người phụ nữ đó xinh đẹp , thông minh , giàu có và có khí chất mà cả đời cô không thể nào sánh bằng

Nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi ổn định , sống một cuộc sống bình yên

Vì vậy cô đã gửi một tin nhắn cho Lý Thước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro