Chương 46 : Cái gọi là báo ứng ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Annh

" Em..em đang nấu cơm"

Lỗ tai của Xuân Vũ thật sự rất nhạy cảm , khi Lý Thước cắn cô cả người cô  liền căng thẳng bàn tay cầm thìa cũng hơi run

Lý Thước hoàn toàn không nghe cô , hai tay lướt qua vòng eo nhạy cảm của Xuân Vũ , cố ý đi xoa xoa bụng cô , trầm giọng nói :" Thật sự muốn làm cho nơi này phồng lên"

Thân thể Xuân Vũ cứng đờ và trở nên khẩn trương :" Không cần , anh thật sự quá đáng , buông em ra"

" Tiểu Duệ đâu?"

" Con ngủ rồi " Hơi thở nóng hổi phả vào sau tai của Xuân Vũ , làm cô hơi mất tập trung

Cô vặn vẹo thân mình , cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh :" Còn chưa có ăn cơm , sao lại để con ngủ rồi? "

Hai tay Lý Thước siết chặt ôm lấy cổ tay Xuân Vũ , không ngừng hôn lên má cô :" Đợi lát nữa gọi dậy.. Bây giờ em thơm quá!"

" Thơm? Cái gì thơm?" Mặt Xuân Vũ đỏ bừng lên khi nghe được câu này

Hai tay của Lý Thước bắt đầu di chuyển , cham vào bộ ngực mềm mại của cô , cách quần áo xoa nắn nhũ hoa , khàn giọng nói :" Anh thật sự muốn hút một lần!"

Mặt Xuân Vũ càng đỏ hơn , tức giận nói :" Đừng nói nữa "

" Vì cái gì không thể nói , lúc ấy ngực em thật lớn sữa lại nhiều , uống đều uống không xong.. Anh phải giúp em giải quyết nốt nhưng em vẫn phớt lờ anh"

Thanh âm từ tính , ngữ điệu lại giống như một đứa trẻ

Ủy khuất , đáng thương

Khi đó Xuân Vũ vẫn còn thờ ơ với Lý Thước

Căng sữa ngủ không được nhưng mà vẫn chịu đựng không nói

Tới nửa đêm , Lý Thước vào phòng trực tiếp ôm ngực sữa của cô liền hút , khiến cô vừa sảng vừa bực , đỏ mặt đánh anh bảo anh cút

Lý Thước làm sao có thể nghe lời của cô , anh dùng hai tay nhào nặn , cố ý bắt trước em bé hút sữa , trong miệng hàm chứa sưng đỏ nhũ hoa hút từng chút một

Vị không ngon

Nhưng Lý Thước lại uống say sưa như là quỳnh tương ngọc lộ

Sau khi hút xong vẫn đút một ít cho Xuân Vũ

Làm cho phía dưới của cô ướt đẫm nhưng lại không làm gì được

Chỉ có thể làm bộ lạnh nhạt , trừng mắt nhìn Lý Thước muốn đuổi anh đi

Nghĩ đến hình ảnh lúc trước , âm huyệt của Xuân Vũ không biết cố gắng mà chảy ra dâm dịch

Bàn tay to của Lý Thước không biết khi nào đã luồn vào trong váy cô , sờ sờ quần lót đã một mảnh ướt đẫm , anh cắn vành tai Xuân Vũ , thở dài :" Ướt , thật dâm"

Xuân Vũ bị nói xấu hổ , lông mày nhíu lại , ngượng ngùng ngượng ngùng không biết nên từ chối hay là thuận theo

Lý Thước không để ý đến cô , anh kéo khóa kéo móc ra côn thịt muốn đi vào

Nhưng mà lúc này , có tiếng mở cửa phòng ngủ vang lên

" Mẹ..con đói!" Tiểu Duệ nheo nheo mắt đứng ở cửa phòng , dụi mắt nhìn hai người ở trong bếp

Phút chốc Xuân Vũ tỉnh táo lại , đẩy Lý Thước ra và đi về phía tiểu Duệ

Tiểu Duệ thấy mẹ tới , rất tự nhiên vươn tay ôm lấy mẹ , âm thanh thanh thúy vang lên :" Mẹ , hôm nay ăn cái gì ?"

Nếu không bị Lý Thước quấy rầy , cô liền làm tốt hai đồ ăn một canh , Xuân Vũ cảm thấy có chút áy náy :" Hôm nay chỉ có sườn xào chua ngọt và canh trứng"

Tiểu Duệ vẫn chưa quen lắm với tên món ăn , chỉ gật đầu nói :" Con muốn ăn"

Xuân Vũ mỉm cười ôm tiểu Duệ lên ghế cho trẻ con , sau đó quay lại phòng bếp bưng đồ ăn lên

Lúc này Lý Thước sắc mặt âm trầm , ánh mắt nhìn tiểu Duệ không tốt lắm , trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ làm cơ bắp nổi lên , khiến Xuân Vũ có chút sợ hãi , theo bản năng thấp giọng :" Đừng làm con sợ"

Lý Thước bị thái độ của Xuân Vũ làm cho sửng sốt , khóe môi nhếch lên cười khinh miệt

Anh sải bước về phía trước và bế con trai lên xoay vài vòng

Tiểu Duệ vui vẻ cười :" Hìhì , ba ngứa"

Lý Thước cũng cười to , ôm tiểu Duệ lên không trung  tiếp tục chơi

Xuân Vũ nhìn thấy vậy chạy lại ngăn cản :" Nguy hiểm quá , anh đưa con xuống đi"

Lý Thước đặt tiểu Duệ trở lại ghế , hỏi Xuân Vũ :" Con là con trai anh , anh có thể hù dọa bé sao?"

Xuân Vũ không nói gì

Ba năm qua , Lý Thước tuy rằng thường xuyên tới , nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà anh có thể ở lại cùng hai mẹ con ăn cơm

Anh nhìn Xuân Vũ gắp đồ ăn cho tiểu Duệ , trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả , ánh mắt nhìn Xuân Vũ nhu tình đến mức tựa hồ có thể chảy nước

Khi Xuân Vũ nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lý Thước , nháy mắt bị hút vào ánh mắt của anh không thể kiềm chế được

Ăn xong Xuân Vũ thu dọn bát đĩa rồi vào bếp rửa bát

Đương nhiên Lý Thước có trách nhiệm chăm sóc tiểu Duệ  và giảm bớt khánh nặng cho cô

Nhưng Xuân Vũ không ngờ là khi cô làm xong việc và đi vào phòng ngủ thì thấy hai ba con đã tắm xong và đang nằm trên giường kể chuyện

Xuân Vũ kinh ngạc nhìn Lý Thước , nhịn không được hỏi :" Sao anh lại len giường? "

Không đợi Lý Thước trả lời , tiểu Duệ đã nói :" Mẹ , hôm nay ba muốn ngủ với chúng ta"

Xuân Vũ cau mày bước lên nắm tay con trai , cố gắng kéo bé ra khỏi vòng tay Lý Thước

" Không phải mẹ đã nói ba sẽ không ngủ với chúng ta hay sao? "

" Tại sao? Bạn cùng lớp của con đều ngủ chung với ba mẹ"

" Từ Hi Lôi cũng không có ngủ với mẹ phải không? "

Lại không nghĩ tiểu Duệ lập tức trả lời :" Hi Lôi ngủ cùng với ông bà"

" Mẹ xem , bọn họ đều ngủ chung với hai người tại sao con lại không thể?"

Xuân Vũ cạn lời

Chín giờ tối , tiểu Duệ nằm giữa ba mẹ ngủ rất yên ổn

Xuân Vũ và Lý Thước đối mặt nhau , tầm mắt đều rơi vào tiểu Duệ , tay vỗ nhẹ nhìn con ngủ say

Không biết đã qua bao lây , Xuân Vũ mệt rã rời mắt cô dần mờ đi

Vỗ vỗ , tay lại vô tình vỗ vào tay Lý Thước

Trong nháy mắt như có cảm giác điện giật làm Xuân Vũ rút tay lại

Tay lại bị nắm lấy

" Ngoan bảo bối , cảm ơn em!" Lý Thước đột nhiên nói một câu đầy nhu tình , khiến Xuân Vũ không kịp phản ứng , chớp chớp mắt nhìn anh , nhìn Lý Thước buông tay cô ra rồi nằm xuống

Xuân Vũ sửng sốt , trong lòng không khỏi nghĩ đến ba từ : Vậy thôi à?

Cô nhìn Lý Thước một lúc mới nhận ra anh thực sự chỉ đang ngủ , cô sững sờ một lúc mới tắt đèn nằm xuống giường

Ngày hôm sau , Lý Thước đưa tiểu Duệ và Xuân Vũ đi học đi làm , trước khi rời đi anh hôn lên má cô một cái khiến Xuân Vũ đỏ mặt

Khi bước vào văn phòng tim cô vẫn còn đập bình bịch

Tình cờ các đồng nghiệp đang nói chuyện về việc máy bay mất tích , khi nghe hai từ " Lý gia " tâm cô luống cuống lên

Buổi tối , Lý Thước trước đến đón Xuân Vũ

Xuân Vũ nhịn không được nói :" Anh..đừng tới "

"Tại sao? "

Tay Xuân Vũ nắm chặt túi xách , thân thể nhỏ nhắn căng thẳng , mím môi nhỏ giọng nói :" Chúng ta không có quan hệ gì hết , người ta sẽ hiểu nhầm"

Sắc mặt Lý nhất thời tối sầm :" Hiểu lầm gì? Em vốn chính là của anh , tiểu Duệ cũng là con trai của anh"

Xuân Vũ không khỏi trừng mắt nhìn anh :" Vợ anh mới gặp tai nạn , anh như vậy.. Vạn nhất bị người nhận ra thì em và tiểu Duệ phải làm sao?"

Lúc này thái độ của Lý Thước mới dịu đi , anh nắm tay Xuân Vũ và giải thích :" Không có ai nhận ra đâu "

" Bọn họ chỉ biết con dâu của công ty mỹ phẩm gặp nạn , con trai cũng suýt nữa gặp tai nạn mà thôi"

Xuân Vũ không nghe lời anh , thu tay lại nhỏ giọng nói thầm :" Vậy cũng sẽ có người quen nhận ra anh.."

" Vậy em còn muốn cùng anh giằng co? Không sợ bị người thấy sao?"

Xuân Vũ :"..."

Xuân Vũ sợ phiền phức cuối cùng cũng lên xe cùng anh , quả nhiên khi đến trường mẫu giáo cô lại muộn

Tiểu Duệ đang ngồi ở trong lớp chờ đợi như thường lệ , Xuân Vũ ngạc nhiên khi Từ Hạo và con gái anh cũng ở đó

Xuân Vũ không khỏi nhìn chằm chằm vào Từ Hạo như là muốn nói gì đó , nhưng Lý Thước đã một tay ôm tiểu Duệ và kéo tay Xuân Vũ muốn rời đi

Xuân Vũ sửng sốt một lát , quyết định một chuyện mà cô cho rằng rất lớn mật :" Lý Thước , anh trở về đi"

" Em cùng tiểu Duệ đã có người đưa về"

Lời này vừa nói ra , cả hai người đều kinh ngạc

Lý Thước tức giận :" Xuân Vũ , đừng nháo!"

Xuân Vũ đơn giản không để ý đến anh , quay người đi về phía Từ Hạo  , ngước mắt lên nhìn hắn với ánh mắt thỉnh cầu

Từ Hạo thấy vậy , cũng coi như nhìn ra một chút manh mối , cười đáp :" Được"

Xuân Vũ bế tiểu Duệ từ tay Lý Thước , cũng không ngoái đầu lại mà lên xe Từ Hạo

Chỉ còn lại bóng dáng lẻ loi của Lý Thước



---

Editor : Chương này dài quá nên mình chia làm hai 😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro