3. Dây chằng trói chặt (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư huynh, nên đến lượt ta thoải mái phải không?"

Bạch Dữ giơ bàn tay dính tinh dịch trước mặt Thẩm Mặc, làm trò liếm nhẹ chúng, nụ cười tà tứ lại phóng đãng(*).

Thẩm Mặc đỏ mặt, còn vương trong dư vị cao trào, giương môi thở hổn hển, ánh mắt dại ra nhìn động tác của Bạch Dữ, ánh mắt tan rã.

Ngay sau đó, Bạch Dữ lại cúi người hôn xuống dưới, ngậm tinh dịch của Thẩm Mặc vào trong miệng, lại liếm liếm môi cậu, kề sát tai thấp giọng nói:

"Hương vị của ngươi như thế nào?"

Trên miệng thực tế không có mùi vị gì nhưng cảm giác sềnh sệch làm Thẩm Mặc có chút không khoẻ.

Cậu bị ngôn từ lẫn động tác của Bạch Dữ kích thích run rẩy cả người, hơn nửa người tê dại không có sức đáp lại, chỉ nhíu mày hung hăng trừng mắt với Bạch Dữ.

Bởi vì Thẩm Mặc thở phì phò, môi không thể khép lại, tinh dịch lẫn nước bọt chảy ra từ khóe môi.

Bạch Dữ nhìn đến hai mắt tối sầm, điều khiển dây đằng kéo hai chân Thẩm Mặc ra, lấy tinh dịch Thẩm Mặc mới vừa bắn với tay duỗi vào trong kẽ mông Thẩm Mặc.

Cả tay lẫn chân của Thẩm Mặc đều bị trói lại, trong lòng nảy lên nỗi bất an mãnh liệt, lại bắt đầu giãy giụa, cảm nhận được ngón tay Bạch Dữ duỗi vào trong cửa sau của mình, cậu càng giãy giụa kịch liệt.

Bạch Dữ còn có chút đau lòng không muốn trói cậu lại, lúc này lại thấy cậu giãy dụa dữ quá sợ bản thân cậu bị thương, liền điều khiển thêm một vòng dây đằng khóa chặt cậu lại.

Thẩm Mặc là hoàn toàn không thể nhúc nhích, sợ hãi trong lòng bii phóng đại vô tận, cậu nhìn chằm chằm Bạch Dữ, thần kinh căng cứng vẫn mạnh miệng nói: "Nếu ngươi cứ làm vậy với ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Giọng Thẩm Mặc nghe có chút run rẩy, tất nhiên là sợ rồi nhưng lại không muốn thừa nhận, ngược lại uy hiếp Bạch Dữ sau này bản thân sẽ báo thù.

"Sư huynh không muốn tha ta như thế nào?" Nghe vậy Bạch Dữ khẽ cười, tiếp tục động tác.

Hắn nhẹ nhàng trơn mớn một vòng hậu huyệt, đem tinh dịch trong tay làm ướt nó. Hắn thử đưa một lóng tay tiến vào, hơi hơi cong đốt tay, nhẹ nhàng ấn xuống.

Thẩm Mặc bị động tác của Bạch Dữ làm cả ngươi run nhè nhẹ, hậu huyệt không nhịn được co rút lại, chỗ xương đó truyền đến khoái cảm tê dại làm đầu óc cậu trống rỗng.

Cậu cắn chặt môi dưới không muốn phát ra tiếng, nhưng vẫn bị Bạch Dữ kích thích đến ngâm nga vài tiếng rên khàn mê hoặc.

"Sư huynh, làm vậy thoải mái hở?" động tác của Bạch Dữ mềm nhẹ, thấy người ta vẫn cứ nhịn không chịu rên, không khỏi cười nhẹ.

"Hừ, ngươi lui ra ngoài ta càng thoải -- a......" Thẩm Mặc hừ một tiếng, đầy xấu hổ và giận dữ nói, lời chưa dứt đột nhiên Bạch Dữ dùng sức, cả người run rẩy thở dốc liên tục.

Bạch Dữ hơi bực việc cậu mạnh miệng, lại nhét thêm một ngón, hai ngón tay nhẹ nhàng moi móc.

Hắn như không đủ, điều khiển dây đằng đùa bỡn hai vú của Thẩm Mặc, khi mạnh khi nhẹ, mãi đến khi người dưới thân thở gấp không ngừng không thể từ chối bất kì điều gì.

Bạch Dữ phát hiện dừng dây đằng trêu Thẩm Mặc rất thú vị, lại gọi một đoạn dây khác đến trêu cậu em đang run rẩy đứng thẳng của Thẩm Mặc.

Cậu nhỏ vừa mới bắn bị nhành cây mềm mại linh hoạt đùa giỡn khóc thút thít không ngừng, đỉnh không ngừng phun ra dịch thể trong suốt, làm cho dây đằng đang trườn trên người ướt nhẹp.

Thẩm Mặc bị kích thích đến mu bàn chân ướm thẳng, trước ngực lẫn hạ thân truyền đến cảm giác khoái cảm tê dại mà cậu chưa từng trải qua, làm đầu cậu choáng váng.

Trên người truyền đến từng đợt sung sướng, đưa cậu lên mây. Cậu cảm thấy có lẽ được người ta hầu hạ như vậy cũng không tệ.

Nhưng trong tiềm thức, Thẩm Mặc lại cảm thấy việc này không hợp lễ nghĩa, cũng không cùng tâm ý, nghĩ đến việc phát sinh kế tiếp lại phát hoảng không thôi, lại không thể trốn, không được buông tha.

Lúc này tứ chi cậu bị dây đằng trói chặt, ngực và hạ thân bị đùa bỡn, vệt đỏ rãi rộng khắp người.

Thẩm Mặc vốn sinh ra đã tuấn tú, khí chất thì xuất trần giống như trích tiên, lúc này đây lại tựa như yêu nghiệt dụ người.

Cậu mặc người lăng loạn, hơi nghiêng đầu, khóe mắt đỏ bừng ướt át, nhìn hết sức mềm yếu đáng thuơng, hết sức mê hoặc.

Bạch Dữ lúc này cũng không chịu được nữa, thi pháp nhanh chóng cởi bỏ quần áo đang trói buộc, rút ngón tay đang cắm trong hậu huyệt của Thẩm Mặc, chế trụ eo cậu, tay kia đỡ lấy cậu em đang cứng muốn nổ tung của chính mình.

Khi ngón tay cắm trong cơ thể rút ra Thẩm Mặc cảm thấy một tia hư không, đồng thời mang theo một chút ngứa, cậu hy vọng có thứ gì đó lấp kín hậu huyệt.

Đến khi cảm nhận được đồ vật to lớn nóng bỏng đang chà xát ngay mông, Thẩm Mặc vẫn bị dọa sợ tới mức giãy dụa kịch liệt, lại bị Bạch Dữ dùng sức ép chặt hông, không di chuyển được.

Bạch Dữ cúi người hôn môi Thẩm Mặc môi, thân dưới lại hùng hăng tàn nhãn, tựa như không ức chế được dục vọng của bản thân, đồng thời điều khiển dây đằng âu yếm nhanh hơn.

Thẩm Mặc lắc đầu không chịu được, hốc mắt ươn ướt cuối cùng không chịu được cầu xin:" Ah...... Không cần vậy đâu......"

Bạch Dữ rời khỏi môi cậu, hôn hôn khóe mắt, động tác càng thêm mềm nhẹ nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: "Sư huynh, ta muốn vào."

Dứt lời, Bạch Dữ đỡ vật nóng bỏng của mình một tay ghìm chặt eo của Thẩm Mặc, để trước cửa hậu huyệt của Thẩm Mặc, từng chút chậm rãi đi vào.

Cho dù Bạch Dữ có khuếch trương trước đó đường đi vẫn chật hẹp vô cùng, hắn cảm thấy ra vào rất khó khăn.

Nhưng hắn thật sự không nhịn được nữa, chậm rãi cắm nguyên cây. Hắn nhịn đến mức trán tấm mồ hôi, một giọt rơi xuống, rơi xuống người Thẩm Mặc.

Ngay cả như vậy, được ấm áp bao bọc lấy, cảm giác sướng đến tận cùng này đánh vào đáy lòng Bạch Dữ khiến hắn không nhịn được than thở.

Vào lúc này đáy lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, dường như nhu cầu hay tình cảm nào đó được lấp đầy thỏa mãn.

Nhưng hắn tham lam càng muốn nhiều hơn.

Bạch Dữ ra vào còn rất khó khăn, Thẩm Mặc đau đến mức lệ rơi đầy mặt, những sung sướng khi Bạch Dữ tiến vào đều mất sạch.

Cậu cắn răng không cho bản thân thốt ra tiếng nức nở, nhưng thật sự rất đau, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.

Một bên Thẩm Mặc hít thở thật sâu, một bên cắn răng nói: "Ngươi nhẹ một chút...... Đau quá......"

Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, bộ dáng bị người chà đạp, mang theo hương vị đáng thuơng và ủy khuất cùng cực.

Bạch Dữ nghe giọng là biết lỡ chọc người ta khóc, vội cuối người hôn lên khóe mắt, khắc chế lại dịu dàng liếm đi giọt lệ của cậu, nói giọng khàn khàn: "Sư huynh, xin lỗi."

"Ngươi cho ta ra ngoài! Cút ngay!" Thẩm Mặc tức đến mức không muốn để hắn chạm vào mình, giọng căm hận mắng.

Bạch Dữ điều khiển dây đằng thả lỏng người ta một xíu, duỗi tay ôm trọn Thẩm Mặc vào lòng, ngồi trong lòng mình, giống như dỗ trẻ lại giống như đang dỗ dành bảo bối của hắn(?) lại tiến đến hôn hôn môi cậu.

Bởi vì đổi tư thế, Bạch Dữ tiến sâu hơn một ít cũng không biết là chạm vào nơi nào, đột nhiên Thẩm Mặc bị kích thích khiến cả người run nhẹ, phát ra tiếng rên yêu kiều nhẹ nhàng.

Bạch Dữ phát hiệm người trong lòng có phản ứng, liền gắt gao ôm trọn cậu vào lòng, hạ thân thử tìm đường đỉnh lên một chút, quả nhiên Thẩm Mặc lại giống như bé mèo nhỏ phát ra tiếng rên ngọt nị(**).

Bạch Dữ vui trong lòng, giữ người trong lòng nhẹ nhàng đỉnh lên, một bên điều khiển dây đằng tiếp tục âu yếm Thẩm Mặc, một bên hôn môi người ta.

"A...... Không cần...... ah......" Thẩm Mặc bị Bạch Dữ làm giống như ngồi trên thuyền độc mộc ra biển, mặt biển xóc nảy bất ngờ làm cậu sợ bản thân sẽ bị sóng biển nhấn chìm nuốt trọn bản thân.


Lại như đang bay trên mây, nổi chìm, không biết khi nào sẽ rơi xuống bụi trần.

Cảm giác đau đớn như bị xé toạt cứ biến đi mất, thế chỗ là từng sung sướng đợt tê dại mãnh liệt khắp người.

Bạch Dữ nhanh hơn, tựa như toàn bộ sức lực đều dùng ở nơi này, đến mức làm Thẩm Mặc cảm thấy eo có chút đau.

Thẩm Mặc bị từng đợt khoái cảm vứt tới một vùng trời, miệng thở dốc liên tục, âm giọng khàn khàn lại mang thei chút ngọt nị.

Đến khi ánh mắt Bạch Dữ tối đen, thiếu chút chết bởi tiếng ngâm mê hoặc đến cùng cực này (?).

"Sư huynh, hiện tại còn muốn ta làm nhẹ sao?" Bạch Dữ cúi đầu nhìn người ta, hôn hôn khóe miệng cậu cười nhẹ hỏi.

(*)phóng đãng: có lối sống tự do, buông thả, không chút tự kiềm chế mình trong các mặt sinh hoạt
(**)ngọt nị: giống ngọt phát ngậy á

Thuyền độc mộc:

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

P/s:
Mình sắp đi học trực tiếp lại òi. Khum năng suất được nữa đâu ( TДT) vì mình còn full môn chưa chép =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro