Chương 14 : Đó là mẹ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Nhiễm vội vàng tắm rửa, tìm chiếc váy cô yêu thích nhất mặc vào, đứng trước gương ngắm nghía một hồi rồi mới đeo balo ra khỏi ký túc xá.

Cô bước nhanh ra khỏi cổng trường vẫy gọi một chiếc xe, đi thẳng đến hiệu thuốc lớn.

Mua một đống thuốc hạ sốt xong cô lại lên xe, bảo tài xế đưa cô tới nơi mà Chu Nham gửi định vị.

Trên đường đi còn nghĩ tới chuyện không thể uống thuốc hạ sốt khi bụng đang đói được, vậy là cô lại mua thêm một túi bánh mì nướng và trứng gà, cô biết chiên trứng, hơn nữa còn rất ngon, nói không chừng Chu Nham còn có thể khen cô.

Cô vui vẻ suy nghĩ, rồi lại cau mày.

Cũng là lỗi tại cô, tại sao trốn tránh không gặp người ta, tới chuyện anh bệnh còn không biết. Lúc nãy Chu Nham còn dặn dò cô là đi taxi nhớ gửi số đuôi xe cho anh, như vậy so ra người bạn gái như cô cũng quá không xứng chức.

Trước khi xuống xe, cô mới nhớ tới việc son lại môi, thật ra ngày thường Vu Nhiễm cũng chỉ thoa chút kem chống nắng và son môi thôi, thỉnh thoảng tỉa lông mày, vì da mặt cô bị dị ứng với phấn trang điểm, ngay cả kem nền nhẹ nhất cũng không dùng được. Nhưng cô vẫn cứ xinh đẹp như vậy, làn da lại mịn màng, nên cũng không cần bất cứ thứ gì khác để tô điểm.

Cứ như vậy, cô vừa mong chờ vừa hồi hộp mà ấn chuông cửa nhà Chu Nham.

Người ra mở cửa không phải là Chu Nham, mà là một người phụ nữ xinh đẹp.

Bà ấy bảo dưỡng cẩn thận, cách ăn mặc gọn gàng khéo léo, thoạt nhìn như một nữ doanh nhân thành đạt.

Vu Nhiễm nghĩ có lẽ là nhấn nhầm cửa rồi: "Chào cô, hình như cháu nhấn nhầm cửa rồi ạ."

"Cháu là Vu Nhiễm đúng không?" Giọng điệu của người phụ nữ mang theo cường thế của kẻ bề trên.

"Là cháu ạ." Vu Nhiễm nắm lấy cái túi trong tay, lúc này cô đang xách túi lớn túi nhỏ, chắc là trông rất xấu.

"Vậy thì cháu không nhấn sai đâu, tôi là..."

"Nhiễm Nhiễm!"

Chu Nham từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô thì mừng rỡ bước nhanh xuống: "Sao em đến nhanh thế, anh còn tưởng chắc em ăn sáng xong mới tới."

"Em..." Vu Nhiễm ngó Chu Nham một cái, rồi lại nhìn người phụ nữ tinh anh ở trước mặt, trong lòng bỗng hoảng loạn.

Chu Nham bước tới nắm lấy tay Vu Nhiễm, cười nói với người phụ nữ đó: "Sếp Đổng, đây là Nhiễm Nhiễm."

"Ừm." Người phụ nữ tinh anh lãnh đạm gật đầu, nói với Vu Nhiễm: "Đừng đứng mãi đó nữa, vào đây ngồi đi."

Vu Nhiễm bị dẫn vào nhà một cách cứng nhắc, trên mặt cô miễn cưỡng duy trì nụ cười, trong lòng không biết vì sao lại như sắp khóc.

"Ngoan quá, còn mua cả thuốc hạ sốt." Chu Nham kiểm tra túi đồ, cười trêu chọc cô: "Tại sao lại có cả trứng gà và bánh mì nướng..."

Vu Nhiễm thấy anh thần sắc khỏe khoắn, tinh thần phấn chấn, làm gì giống người đang bị cảm sốt? Cô không ngồi, nhìn xuống mũi giày do mình dẫm phải vũng nước vừa rồi, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

"À thì...nếu không có việc gì thì em về trước đây." Nói xong, cô xoay người bỏ chạy.

"Cái gì...không phải? Nhiễm Nhiễm, em đợi một chút..." Chu Nham không ngờ cô vừa tới đã muốn đi, vội vàng bỏ đồ trong tay xuống rồi đuổi theo ra ngoài.

Bà Đổng đứng dậy, nhìn thấy Chu Nham không kịp đóng cửa mà có chút tức giận, sau đó liếc nhìn hộp thuốc trên bàn, khinh thường thốt ra một câu: "Hèn mọn."

Chu Nham đuổi theo, phát hiện cô không đi thang máy mà chạy đến lối vào cầu thang, bất kể anh có kêu cô thế nào cô cũng không chịu dừng lại.

Anh chạy hai ba bước tới kéo cô lại, ôm cô vào lòng.

"Sao vậy? Em chạy cái gì, có phải là ai bắt nạt em không? Em nói anh nghe..."

"Không có."

Vu Nhiễm rơm rớm nước mắt, uất ức như con mèo nhỏ mà còn cứng đầu không chịu nói sự thật.

Chu Nham nhìn trên người cô, thoáng thấy nước bùn bên chân phải của cô, anh lập tức gấp gáp, tưởng rằng trên đường cô tới đây gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Sắc mặt anh thoáng trầm xuống, kìm lại tính tình rồi hôn lên đỉnh đầu cô, vỗ về nói: "Xin lỗi, anh nên đến đón em, rốt cuộc là làm sao vậy? Nói anh biết được không?"

Sự dịu dàng của anh khiến cô không thể chịu được nữa, Vu Nhiễm gục đầu vào vòng tay anh, nước mắt không ngừng rơi, cảm thấy lòng mình chua xót muốn chết, "Anh, anh có phải còn có bạn gái khác không?"

"Cái gì?"

Cô chôn mặt sâu quá, lại kèm theo tiếng nghẹn ngào nên Chu Nham không thể nghe rõ cô nói cái gì.

Cô ủy khuất nắm chặt lưng áo anh, vừa khóc vừa nói lại một lần.

"Sao lại có thể?! Anh chỉ có mình em thôi! Làm gì còn người khác nữa, em..." Anh bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ đang ở trong nhà anh.

"Có phải là vì sếp Đổng không?"

Vu Nhiễm vừa khóc vừa chui vào lòng anh co người lại.

Biết được chuyện gì xảy ra, Chu Nham vừa đau lòng vừa buồn cười.

"Con thỏ ngốc nghếch, đó là mẹ anh, hôm nay là cuối tuần nên bà tới đây thăm anh, đợi chút nữa sẽ đi ngay."

Vu Nhiễm nghe thế thì lập tức ngừng khóc, cô ngẩng đầu nhìn anh, yếu ớt hỏi: "Thật không!? Trông trẻ như vậy, đẹp như vậy, làm sao có thể, có phải anh gạt em không...."

"Đương nhiên là thật rồi, cô bé ngốc này, anh còn chưa kịp giới thiệu xong là em đã chạy đi, đúng là quá ngốc nghếch." Chu Nham nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô, anh cúi đầu, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng vừa cưng chiều, lúc nãy anh đúng là bị cô dọa sợ.

"Vậy thì toi rồi, em cứ chạy như vậy, liệu dì có nghĩ là em bị bệnh không?"

"Có!"

Chu Nham cười rồi bế cao cô lên, hít một hơi thật sâu bên má trái cô.

"Sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng phải chạy vào lòng anh, không được đẩy anh ra mà chạy sang chỗ khác, biết không? Nếu không anh sẽ dùng phương pháp khác dạy dỗ lại em."

Vu Nhiễm: "..."

"Biết rồi!" Làm đau cô rồi.

"Sao giày em lại ướt thế?"

"Lúc xuống xe giẫm phải vũng nước."

"Ngốc."

Lúc hai người về lại thì bà Đổng đang định rời đi.

Thấy hai người quay trở lại, còn nắm tay nhau, bà cũng chỉ khẽ nhướng mày.

Thay giày xong, Vu Nhiễm buông tay Chu Nham ra, xẩu hổ cúi người chào bà Đổng.

"Thưa dì, thật xin lỗi, lúc nãy cháu thất lễ rồi, mong dì bỏ qua cho!"

Khác với vẻ cứng ngắc và đờ đẫn vừa rồi, lần này cô rất tự nhiên và lễ phép, cử chỉ cũng được coi là hoàn hảo, là một cô gái được nuôi dạy tốt, chỉ là nhìn tuổi của cô còn non nớt không hợp với con trai bà, nhưng mà vẻ ngoài này quả thực là một phôi thai đẹp vượt trội. Bà Đổng liếc nhìn con trai rồi mỉm cười.

"Đừng khách sáo, mấy thú vị của thanh niên bọn con dì không thưởng thức kịp, nhưng chỉ cần con trai dì thích, vậy thì bọn con muốn náo loạn sao cũng được."

"Mẹ không phải còn công việc phải bàn sao? Con đã gọi Tiểu Tống tới đón mẹ rồi, anh ấy đang ở dưới lầu." Chu Nham biết tính của mẹ mình, quen dùng những tiếng lóng trong làm ăn để áp chế người khác, anh không muốn Vu Nhiễm phải chịu ấm ức nữa.

Bà Đổng đứng dậy, quay đầu nhìn cách bài trí phòng của con trai, sau đó đi tới bên cửa sổ sờ sờ con mèo đang vươn mình trên giàn leo: "Rất tốt, hôm nay con hiểu chuyện lắm."

Con mèo có vẻ không thích sự đụng chạm của bà, liếm liếm nơi bà vừa chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro