Chương 22: Vợ ở bên cạnh, người tình ở dưới gầm bàn khẩu giao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô còn dám suy nghĩ đến chuyện này? Phó Minh Viễn không biết lá gan của Thẩm Gia từ khi nào mà trở nên lớn như vậy.

Thẩm Gia thấy anh muốn đứng lên, vội vàng đè lại: "Chú trốn cái gì, cháu còn chưa bắt đầu."

Còn dùng giọng điệu "Đừng lộn xộn" nói với anh: "Không có nhiều thời gian, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng..."

"Cháu còn biết cái này?" Phó Minh Viễn lẳng lặng nhìn cô lần nữa lấy dương ѵật ra.

Thẩm Gia ngậm lấy dương vật của anh, ậm ờ nói: "Đương nhiên nói, chú chính là kim chủ của cháu, đương nhiên cháu không để chú bị oan ức được."

Thẩm Gia cảm giác rằng bản thân cô có thể nói lên trên.

Bị ngậm đến thoải mái, hơn nữa lại hơi say, thần kinh của Phó Minh Viễn chậm rãi thả lỏng, lười biếng nhắm hờ mắt và nói chuyện phiếm với cô: "Kim chủ? Ai cho cháu cái lá gan không được sự đồng ý của kim chủ, đã nắm lấy dương vật của kim chủ?"

Thẩm Gia dừng lại động tác trong miệng, thật là nghĩ không ra lý nào tốt để phản bác anh, người đàn ông lại không để ý đến những thứ này, vỗ đỉnh đầu cô để cô tiếp tục.

Thẩm Gia bị vỗ đầu có hơi uất ức: "Cháu chỉ nghĩ chú muốn, chú đánh cháu làm gì? Cháu còn thổ lộ với chú trong chương trình..."

Phó Minh Viễn thoáng nghĩ đến lời của cô gái nhỏ nói trong chương trình, chỉ có điều đó không phải là lời thổ lộ, mà là "Nụ hôn đầu tiên vẫn còn".

"Nụ hôn đầu tiên vẫn còn, nhưng mà đã hôn qua dương vật, cháu nghĩ thế nào về mức độ đáng tin cậy?"

Thẩm Gia mặt đỏ bừng, "Cháu, cháu" nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra được một câu: "Kia, đó là tính cách mà chị Tiểu Mộng thiết lập cho cháu..."

"Ồ, phải không?" Phó Minh Viễn cố ý rút dương vật ra, và nâng dương vật lên cao cách môi cô bằng nửa ngón tay, "Nếu là người được thiết lập sẵn, không cần ăn cũng được."

Thẩm Gia lập tức vội vàng vươn đầu lưỡi ra, bộ dạng khó nhịn kia của cô, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng ra được thiếu nữ thuần khiết trên màn ảnh và người này chính là cùng một người.

"Ăn, ăn, chú đừng lấy đi."

Tuy rằng cô không thích mùi vị kỳ lạ trên dương ѵật to lớn kỳ quái này, nhưng nếu Phó Minh Viễn thích, cô vẫn nguyện ý làm quen với nó.

Phó Minh Viễn chưa từng thử qua loại phụ nữ thẳng thắn lộ ra khát vọng tình dục của mình như vậy, Ninh Nhiên ở trên giường cũng giống như nữ thần, so vơi loại dâm đãng đến cực điểm này của Thẩm Gia có thể nói là tương phản rõ rệt.

Trong lòng anh mơ hồ đồng tình với câu nói người đàn ông thích "Trên giường người đàn bà phóng túng", đối với phương thức quan hệ tình dục này sinh ra một loại cảm giác vi diệu.

"Cứ như vậy thích ăn dương vật của đàn ông?"

Thẩm Gia dừng lại, lắc đầu, vì để tiện cho việc nói chuyện nên phun dương ѵật ra, đổi thành nghiêng đầu liếm quanh thân dương ѵật, "Chỉ thích ăn dương ѵật của chú."

Thẩm Gia nâng đôi mắt hạnh đầy sương mù lên, "Thân thể của cháu đều là của chú, cháu chỉ thích ăn đồ vật của chú, cũng chỉ cho chú chạm vào mà thôi."

Thẩm Gia từ giữa hai chân anh bò lên trên, sau khi đứng thẳng người, cô vén vạt áo thun lên, lộ ra hai ngọn núi bị áo ngực bao lấy phân nửa, trước tiên cởi nút áo ngực, sau đó nâng hai bên bầu ngực, đặt núm ѵú hồng hào run rẩy lên môi mỏng của anh, "Chú, chú cũng ăn của cháu đi, ngày hôm đó... Ngày hôm đó... Chú cũng rất thích nơi này..."

Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng rực, Thẩm Gia là lần đầu tiên trong hoàn cảnh sáng rực mà nói ra những lời xấu hổ như vậy, từ khuôn mặt cho đến ngực dùng mắt thường cũng nhìn thấy được sự phiếm hồng, ngay cả bầu ngực của cô cũng biến thành màu hồng mê người.

Con ngươi của Phó Minh Viễn trở nên đen như mực, lộ ra sự nguy hiểm, anh hung hăng ngậm lấy một bên đầu ѵú, kéo núm ѵú thật dài giống như sói cắn xé con mồi.

"A ưm... Đau, chú ăn nhẹ nhàng thôi..." Cô gái nhỏ ngay cả nói chuyện cũng như hờn dỗi, giọng điệu đều vô cùng mềm mại khiến cho người đàn ông nghe được đều run rẩy.

"Là của chú, tất cả đều là của chú, chú đừng dùng sức như vậy..."

Nhưng người đàn ông không nghe được, cô gái nhỏ nói như vậy, anh không chỉ không nhẹ nhàng, ngược càng dùng sức hơn, Thẩm Gia cho anh ăn chưa được bao lâu lập tức ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, nói cái gì cũng không chịu đứng lên.

Đột nhiên, chốt cửa phát ra tiếng động, Phó Minh Viễn lập tức di chuyển ghế vào bên trong, thân thể áp sát vào bàn tròn, tay nắm lấy khăn trải bàn ăn lật lên, rồi trùm chiếc khăn trải bàn màu đỏ lên cô gái nhỏ.

Vị trí của anh đối diện với cửa ra vào, Ninh Nhiên tiến vào cũng không nhìn thấy phần thân của anh dưới lớp vải đỏ, nếu có nhìn thấy, khăn trải bàn dài như vậy, cũng chỉ nghĩ rằng khăn trải bàn gần sát anh mà thôi.

"Em còn tưởng anh say rồi." Ninh Nhiên đặt canh giải rượu xuống bàn, hai tay để lên mặt bàn nhìn anh ăn.

Phó Minh Viễn lắc đầu: "Anh chỉ muốn yên lặng ăn một bữa cơm mà thôi, nếu em mệt mỏi có thể đi về trước."

"Không có việc gì, đúng lúc em cũng muốn ăn cái gì đó, hồi nãy toàn cùng bọn họ uống rượu, em cũng sẽ ăn một ít."

Người ở phía trên đang ăn, Thẩm Gia ở dưới cũng đang "Ăn", nhưng cô không phải ăn đồ ăn, mà là ăn dương ѵật của người đàn ông.

Ngay từ đầu khi nghe thấy giọng nói của Ninh Nhiên, Thẩm Gia căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, nhưng khi bọn họ tiến vào trạng thái ăn cơm, Thẩm Gia nhìn dương ѵật dựng thẳng lên muốn chạm vào đáy bàn, trong lòng vô cùng lo lắng, vì vậy không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngậm lấy quy đầu sưng tấy.

Trong khoảnh khắc mà cô ngậm lấy, bàn tay đang cầm đũa của Phó Minh Viễn run lên, một miếng sườn từ chiếc đũa rơi xuống.

Ninh Nhiên quay đầu nhìn: "Làm sao vậy?"

Phó Minh Viễn đã sớm thu lại tâm tình, một lần nữa gắp lại miếng sườn kia lên: "Không có việc gì?"

Ánh mắt anh rủ xuống, giống như xuyên thấu qua mặt bàn nhìn về phía Thẩm Gia.

Vợ của anh đang ở bên cạnh, người tình của anh đang ở dưới mặt bàn khẩu giao cho anh.

Anh không nhìn thấy hoạt động ở bên dưới, nhưng thân thể trái lại càng mẫn cảm hơn với sự liếm nuốt của Thẩm Gia, mỗi lần đầu lưỡi lướt qua khe nút, mỗi lần cô nuốt vào đều khiến cho cơ bắp của anh co rút lại, anh có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro