Chương 39: Đột phá hoa huyệt dụ anh cắm vào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào phòng làm việc, thì anh nghe thấy điện thoại di động rung "ong ong", là Thẩm Gia gọi tới.

Phó Minh Viễn khịt mũi, đặt điện thoại qua một bên, rồi chờ nó rung vài giây, mới chịu nhấc máy.

"Cháu gọi cho chú rất nhiều cuộc vì sao chú không bắt máy." Thẩm Gia uất ức nói.

Rất nhiều cuộc sao?

Phó Minh Viễn tra lịch sử cuộc gọi, dù nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ nhưng anh vẫn tức giận.

"Cháu không phải đang tổ chức sinh nhật sao? Vì sao còn rảnh rỗi gọi điện thoại cho chú?"

"Làm sao chú biết hôm nay là sinh nhật của cháu?" Thẩm Gia có chút ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói: "Chẳng lẽ chú đã bắt đầu để ý tới cháu sao?"

"Cháu đang ở dưới nhà chú, không biết bây giờ chú có rảnh xuống dưới gặp cháu một chút không?

Cách điện thoại anh cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô gái vào thời điểm sinh nhật của mình, nên Phó Minh Viễn cũng không nỡ nói cho cô biết nguyên nhân thật sự.

"Ninh Nhiên đang ở nhà."

Thẩm Gia "À" một tiếng, thất vọng nói: "Như vậy sao... Được rồi, cháu nghĩ rằng có thể gặp được chú."

"Vậy cháu trở về khách sạn đây."

Phó Minh Viễn trong đầu hiện lên dáng vẻ thất vọng của Thẩm Gia, có chút mềm lòng nói: "Gặp mặt một lát vẫn có thể."

Thẩm Gia ngay lập tức hoan hô, Phó Minh Viễn nghe thấy âm thanh chạy bộ "Bịch, bịch, bịch" phát ra từ điện thoại.

"Xuống đi, mau xuống dưới, cháu đã mở cửa chờ chú rồi."

Phó Minh Viễn bước ra khỏi phòng làm việc, Ninh Nhiên đã quay lại phòng, mắt anh liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Thẩm Gia nhìn thấy anh ngay lập tức nhảy lên, hai mắt lấp lánh nói: "Chú mau nói chúc mừng sinh nhật cháu đi!"

"Sinh nhật vui vẻ." Phó Minh Viễn chịu đựng một lúc, nói xong liền kéo cô ra.

Thẩm Gia đưa tay kéo tay anh đặt lên ngực mình: "Chú sờ đi, có phải là lớn hơn một chút so với khi cháu mười sáu tuổi không?

"Không biết xấu hổ!" Phó Minh Viễn muốn rút tay về, nhưng Thẩm Gia lại phát hiện vành tai đỏ bừng của anh.

Ngại cái gì, rõ ràng chú rất thích.

Chỉ có điều Thẩm Gia cũng không muốn vạch trần anh, vui vẻ nói theo: "Đúng đúng, là cháu không biết xấu hổ, chú là bị cháu ép nhìn nó."

"Vậy chú nhìn lại thử, xem nơi này có thay đổi hay không?" Thẩm Gia vén váy lên, đập thẳng vào mắt anh là dáng vẻ âm hộ không một mảnh vải nào che chắn.

Sắc mặt Phó Minh Viễn tái xanh: "Hôm nay vẫn luôn không mặc gì như vậy sao?"

"Chú hiểu lầm cháu rồi, cháu vì muốn chào mừng chú nên lúc nãy mới cởi ra." Thẩm Gia xấu hổ chỉ vào tấm vải trắng trên tủ giày: "Cháu để quần lót ở đây."

Cô đặt quần lót của mình vào lòng bàn tay anh: "Chú nhìn đi, nó vẫn còn ấm, cháu vừa mới cởi ra."

Vẻ mặt Phó Minh Viễn có chút tối sầm lại, Thẩm Gia kéo anh đi tới sô pha.

Thẩm Gia đứng đối diện với Phó Minh Viễn, cô gác chân trên sô pha, dựa lưng vào tay vịn, mở hai chân ra.

Tim Phó Minh Viễn đập thình thịch, anh không hiểu cô muốn làm cái gì, chỉ thấy Thẩm Gia vòng tay qua chân, đống thời tách môi âm hộ ra: "Chú nhìn này, viên thịt này cũng lớn hơn rồi."

Viên thịt mà cô nói là âm vật, trước đây Phó Minh Viễn không nhớ nhiều lắm về âm vật, nhưng âm vật của cô đúng là đang trong tình trạng sung huyết và sưng tấy.

Thẩm Gia nói: "Chú, cơ thể cháu lại lớn lên thêm một ít, chú có thích hay không?"

Phó Minh Viễn vẫn không trả lời, nhưng lại chạm vào âm vật của cô như một minh chứng cho việc anh thích cơ thể lại lớn lên này của cô.

Thẩm Gia rất hạnh phúc, cô kéo lỗ âm hộ mở rộng hơn, khiến đường hầm kín bên bên trong lộ ra thịt đỏ mềm mại.

Sự kết hợp giữa trắng và hồng sạch sẽ này Phó Minh Viễn rất thích, ngón tay từ âm vật trượt xuống dưới, chạm nhẹ vào môi nhỏ đang mấp máy, chờ tới khi ngón tay mình có chút ướt mới đâm vào âm đạo.

"A... Ngón tay của chú có vết chai..."

Phó Minh Viễn dừng lại: "Nó khiến cháu đau sao?"

Thẩm Gia lắc đầu, nắm cổ tay của anh đẩy vào: "Không đau, cháu rất thích."

Hoa huyệt của Thẩm Gia cực kỳ đói khát, tham lam hút chặt lấy ngón tay anh, bên trong âm đạo mấp máy khiến lòng Phó Minh Viễn ngứa ngáy.

Không ở lại nhiều, anh rút ngón tay ra, ngay lập tức thay thế chúng bằng dương vật đang căng phồng trực tiếp đâm vào trong.

"Ừm a..." Thẩm Gia thoải mái cong lưng lên, cô khoanh chân lại ôm trước ngực, khiến hoa huyệt càng được ép chặt hơn.

Quả nhiên, cảm giác đánh úp khiến Phó Minh Viễn phá vỡ hàng phòng ngự, không thể khống chế được bắn vài phát, âm đạo nông không thể chứa được nhiều như vậy, tinh dịch trong âm đạo chảy ra ngoài.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy ba phút, Phó Minh Viễn cảm thấy thật mất mặt cánh đàn ông. Ngay lập tức bộc lộ ham muốn, anh không rút dương vật ra, dùng dương vật mới mềm xuống một chút tiếp tục cọ xát trong âm đạo, muốn nó một lần nữa cương lên.

Động tác đâm vào khiến tinh dịch đi vào càng sâu, Thẩm Gia cảm thấy một luồng nhiệt từ từ truyền đến nơi mà trước nay chưa một ai chạm tới, cảm giác đó rất mới lạ với cô.

Cô muốn cảm nhận lần nữa nên siết chặt âm đạo, Phó Minh Viễn nghĩ cô cố ý muốn nhìn thấy amh mất mặt, vì thế anh hung ác đè cô xuống dưới thân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu cố ý."

Vẻ mặt Thẩm Gia bối rối.

Phó Minh Viễn rút dương vật ra, rồi lại đâm vào, dương vật đánh vào màng trinh tạo ra một đường vòng cung lõm xuống: "Cháu cố ý muốn tôi làm cháu đúng không?"

Thẩm Gia đã muốn người đàn ông mà mình thích chạm vào mình, cô biết anh thích nghe những lời dâm đãng, dịu dàng ôm lấy cổ anh nói: "Đúng vậy, cháu thích nhất là được chú thao, a... Chú có thể hay không mỗi ngày đều thao Gia Gia?"

Thẩm Gia cầm phần côn thịt bên ngoài hoa huyệt say mê vuốt ve: "Cháu mỗi đêm có thể qua đây đòi dương vật lớn của chú thao được không?

"Đồ đĩ! Đồ đĩ nhỏ!" Phó Minh Viễn hở gấp, cố gắng hết sức kiềm chế dục vọng không cho nó đâm đến tận cùng, anh túm lấy ngực cô lưu lại dấu ấn của mình, mồ hôi lấm tấm trên cằm anh chảy xuống mặt Thẩm Gia.

Thẩm Gia chống người ngồi dậy, lúc cô cách mặt anh khoảng nửa nắm tay, thì vươn đầu lưỡi ra liếm lấy những hạt mồ hôi trên cằm người đàn ông.

Phó Minh Viễn bấy giờ dục vọng mãnh liệt lại không được tận hứng giải toả, khi nhìn thấy cái lưỡi đỏ tươi đang ra sức quyến rũ mình thì ngay lập tức ngậm lấy nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro