Chương 43: Không cẩn thận phá thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng bóp nữa, cháu ngậm nó đi."

Phó Minh Viễn phát hiện Thẩm Gia ngày càng càng dâm đãng, anh đưa tay xuống dưới thăm dò, phát hiện đũng quần lót của cô đã ướt đẫm, anh bắt đầu hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy vài năm nữa, bản thân có thể thỏa mãn được Thẩm Gia hay không.

Bản thân Phó Minh Viễn cũng không ý thức được, trong suy nghĩ của anh đã nhận định Thẩm Gia sẽ làm bạn tình của anh thêm vài năm nữa.

Cô gái nhỏ nâng ngực đưa đến bên miệng anh: "Cháu tắm rồi, rất thơm, tuyệt đối không thối."

Phó Minh Viễn bất lực nhìn ngực còn cách lớp quần áo, làm sao mà anh có thể ăn được?

Khó khăn cởi từng nút áo sơ mi, bộ ngực sữa được bao bọc chặt chẽ trong áo ngực chậm rãi bật ra, bộ ngực lăn lộn lên xuống.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Phó Minh Viễn cảm thấy bộ ngực của cô dường như lại lớn hơn.

Thẩm Gia đưa ra lời giải thích là: "Cơ thể cháu còn đang giai đoạn phát triển mà, lớn hơn cũng là chuyện bình thường."

Bởi vì Thẩm Gia đã đi làm, nên làm cho Phó Minh Viễn thường xuyên quên mất tuổi thật của cô, anh giống như có điều suy nghĩ.

Nếu còn có thể lớn lên, vậy thì cho cô uống sữa tươi, ngực cô sẽ lớn tự nhiên.

Anh rất thích cảm giác sờ vào mềm mại.

Không chỉ có như vậy, mông tốt nhất cũng phải đầy đặn hơn.

Người đàn ông đưa tay xuống dưới nhào nặn mông của cô gái nhỏ, có thịt, nhưng vẫn còn chưa đủ đầy đặn, anh dùng lực vỗ một cái: "Mông quá nhỏ."

Thẩm Gia hơi sửng sốt, sau đó bất thình lình nói ra một câu như vậy: "Mông lớn dể sinh con trai?"

Phó Minh Viễn "Xuy" một tiếng bật cười: "Lời này ai dạy cháu?"

"Không phải đều nói như vậy sao." Thẩm Gia bĩu môi nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía người đàn ông: "Nói như vậy, chú muốn cháu sinh cho chú một đứa con trai sao?"

Người đàn ông lại vỗ mông cô một cái: "Tuổi còn nhỏ đừng lúc nào cũng treo việc sinh con trai ở bên miệng, suy nghĩ nhiều hơn vào việc học tập đi."

Thẩm Gia trêu chọc anh: "Cháu nghĩ vậy, cả ngày đều muốn học cách làm thế nào để chú thao, làm sao sinh cho chú một đứa con trai mập mạp."

Đời này, Phó Minh Viễn nghe những lời nói lẳng lơ như vậy chỉ sợ chín mươi phần trăm đều từ miệng Thẩm Gia nói ra, một mặt không thể nào không thừa nhận anh vô cùng hưởng thụ những lời nói này.

Người đàn ông rất mâu thuẫn, bất tri bất giác, dương vật ở phía dưới không biết khi nào đã chọc đến chốn đào nguyên ướt nhẹp.

Cô gái nhỏ kéo quần lót sang một bên, huyệt bánh bao vốn đã mập mạp bị chèn ép làm cho nó có vẻ mập mạp hơn, dương vật ở dưới đâm chọc lung tung ở nơi đó, thật sự vô cùng thoải mái.

"Xoay người."

Thẩm Gia đưa lưng về phía anh, mông khẽ vểnh lên, bày ra tư thế vào từ phía sau.

Phó Minh Viễn một lần nữa kéo quần lót sang một bên trở lại vị trí cũ, hạ đầu gối xuống, mông hướng lên trên, quy đầu dọc theo môi âm hộ đầy đặn đi đến âm đạo, dương vật cực dài cắm vào theo hướng bụng của của cô gái nhỏ.

"A...!"

Phó Minh Viễn che miệng của cô lại, anh cúi người thì thầm bên tai cô: "Đừng kêu lên."

Thẩm Gia nhắm chặt hai mắt gật đầu, dưới động tác của người đàn ông, thắt lưng ngày càng lún xuống, từ góc độ này cái mông vểnh lên vừa vặn phù hợp với mức độ đầy đặn mà Phó Minh Viễn yêu thích.

Phó Minh Viễn yêu thích không buông tay xoa bóp nhào nặn, hai bên mông bị xoa bóp đến xuất hiện vết đỏ, đang lúc anh muốn vỗ một cái lên mông cô thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Đó là khách trong khách sạn, vừa xả nước ra ngoài vừa nói chuyện bằng ngôn ngữ địa phương mà bọn họ nghe không hiểu, Thẩm Gia khẩn trương đến mức tiểu huyệt siết chặt theo tiếng chảy của nước tiểu.

Phó Minh Viễn cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể cô, đột nhiên anh muốn cắm vào để cảm nhận sự chặt chẽ bên trong, không để ý đến sự căng thẳng của Thẩm Gia, anh đỡ quy đầu  nhanh chóng cắm vào bên trong tiểu huyệt.

Quả nhiên rất chặt.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh này, sự khẩn trương làm cho cảm giác càng thêm mãnh liệt hơn.

Hai người đàn ông kia đi tiểu xong, vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra ngoài, mấy lời này không dùng ngôn ngữ địa phương để nói.

"Nghe lễ tân nói đêm nay còn có ngôi sao lớn đến đây ăn cơm, vừa mới rời đi. Trong đó có hai cô gái trẻ tuổi, nghe cô ấy nói thật sự là vô cùng xinh đẹp."

"Ngôi sao thì sao? Không chừng ăn uống no nê, hiện tại đang bị kim chủ thao, đồng thời ở trên giường bị thao đến mức nước bọt nước mũi chảy ròng, cậu xem còn có thể xinh đẹp đến đâu."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hèn hạ "Khà khà" cười ra tiếng.

Phó Minh Viễn nghe bọn họ nói, vén tóc của Thẩm Gia lên, quan sát gương mặt của cô gái nhỏ, chỉ rơi nước mắt.

Lại cảm thụ độ sâu của quy đầu, tâm trạng của anh bắt đầu dậy sóng.

Mức độ kích thích này vẫn còn chưa đủ, cũng không biết thật sự cắm vào đến cùng, có giống như bọn họ nói hay không, thao đến mức làm cho nước mắt nước mũi của cô chảy ròng.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ bị thao đến mức không thể không chế được, máu của Phó Minh Viễn lại một trận sôi trào.

Cũng chính từ giờ khắc này trở đi, người đàn ông bắt đầu có suy nghĩ muốn cướp đi đêm đầu tiên của cô.

Phó Minh Viễn xoay mặt của cô gái nhỏ đối mặt với mình: "Có bằng lòng để tôi phá thân hay không?"

Cô gái nhỏ nhất thời phản ứng không kịp, vài giây sau mới nói: "Bằng lòng, bằng lòng, chú, hiện tại phá thân cho cháu đi."

Mông cô dùng sức nhích về phía sau, vừa nhanh vừa mãnh liệt, Phó Minh Viễn còn chưa kịp phản ứng, quy đầu đã chọc thủng đến vị trí mười centimet sau lớp màng mỏng kia.

Tuy rằng vào không nhiều lắm, nhưng Thẩm Gia vẫn đau đến mức cả người run rẩy, cô cố gắng che miệng lại để bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Phó Minh Viễn rút dương vật ra, ôm Thẩm Gia vào trong lòng.

Nhìn thấy mu bàn tay bị cô gái nhỏ cắn đến trắng bệch, lòng Phó Minh Viễn khẽ thắt lại, anh lấy tay cô ra, đưa tay mình cho cô cắn.

Anh đã cướp đi đêm đầu tiên quý giá của cô gái nhỏ tại nơi bẩn thỉu như vậy.

Phó Minh Viễn cảm thấy Thẩm Gia vô cùng đáng thương, lúc sinh ra đã bị bố mẹ vứt bỏ, hiện tại gặp phải chính mình không có cách nào phụ trách với cô, còn ở nơi như vậy mà mất đi lần đầu tiên. Nghĩ đến những cháu gái lớn lên bằng tuổi Thẩm Gia, từ khi sinh ra đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, sự thương tiếc nhất thời dâng trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro