Chương 47: Dương vật bịt miệng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không biết suy nghĩ của cô, anh chỉ biết rằng mình bị tiểu yêu tinh này làm cho muốn bắn, bắn lại tinh khí nóng hổi vào trong lỗ của cô trong tiếng thở dồn dập, gấp gáp. Phó Minh Viễn ngã vào người cô, và anh nán lại chưa chịu rút dương vật ra cho đến khi bắn tinh ra giọt cuối cùng.

Thẩm Gia cảm thấy có thứ gì đó tuôn ra từ trong dâm huyệt của mình, không khỏi co rút âm đạo làm cho Phó Minh Viễn phát ra một tiếng "hừ", giữ chặt mông cô tại chỗ.

"Đừng nhúc nhích, để anh chậm một chút."

Thẩm Gia không hiểu anh định làm gì, chậm lại cái gì, nhưng sau khi anh nói xong liền ngoan ngoãn không nhúc nhích. Đợi được hắn rút gậy thịt ra khỏi dâm huyệt, không có gì chặn trước dâm huyệt, tinh dịch phun ra như lũ, một ít chảy tới chân, một ít nhỏ xuống thảm.

Phó Minh Viễn lấy khăn giấy trên bàn đầu giường, đưa cho Thẩm Gia hai cái, "Tự mình lau đi."

Thẩm Gia vẫn duy trì tư thế quỳ gối, sau khi vươn mông nhẹ nhàng lau, mới vừa lau sạch sẽ tinh trùng trắng đục trên bề mặt, lại một đợt nữa từ trong dâm huyệt chảy ra.

Phó Minh Viễn thấy ngứa ngáy, vứt khăn giấy bẩn trên tay đi, lại rút ra vài cái sạch sẽ, bàn tay trượt qua dâm huyệt của cô, lau sạch tinh dịch bên trong.

"Ahhhhhhh ..." Cô gái run rẩy nhạy cảm, cô chống một cánh tay lên, và cánh tay kia vươn ra ôm lấy anh.

Anh ngăn tay cô lại, "Đừng nhúc nhích, trước tiên lau sạch sẽ đi."

Thẩm Gia khụt khịt mũi, bị anh lau sạch sẽ, đau lòng ôm anh, "Vừa rồi còn đau, về sau mỗi lần đâm vào đều đau sao?"

Phó Minh Viễn nghĩ về sự khít chặt của cô, và cảm thấy lần sau chắc chắn cũng sẽ còn đau một chút, nhưng đối mặt với vẻ mặt mong đợi của Thẩm Gia, anh ta đột nhiên nói ra ba từ "Không" trái với lương tâm của anh.

Nói xong, để an ủi cô, anh sờ đầu cô, Thẩm Gia tin tưởng, nắm tay anh nhếch mép cười.

Phó Minh Viễn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, trong lòng trở nên mềm nhũn.

Thẩm Gia nũng nịu muốn anh ôm cô ra ngoài mặc quần áo vào, hai người đều nhớp nháp, quên mất quần áo đã vò nát, đẩy xuống dưới giường.

Ninh Nhiên trở về vào nửa đêm, lo lắng rằng mình có thể làm phiền chồng mình nên cô lặng lẽ vào phòng sau khi mọi việc đã xong xuôi, không ngờ lại không có ai trong phòng ngủ. Không chỉ vậy, quần áo để mặc hôm sau trên giường cũng thiếu. Bản năng nhạy cảm của người phụ nữ cho cô biết Thẩm Gia đã tới đây, cô ngồi xổm xuống nhìn, dưới chân giường có một đống quần áo trắng nhàu nát.

Cơn giận trong lồng ngực của Ninh Nhiên đột nhiên bùng cháy.

Cô đã tạo cơ hội để họ hoà hợp, và họ đã làm như cô mong muốn, nhưng cô không ngờ Phó Minh Viễn đã không đưa cô ta về khách sạn mà lại vẫn ở trên giường của cô... làm chuyện như vậy!

Không đúng!

Ninh Nhiên biết chồng mình có thói quen sạch sẽ, sẽ không bao giờ đưa người khác về, cũng bởi vì tính cách của anh ta, quần áo sẽ không bao giờ để dưới gầm giường, Thẩm Gia chắc hẳn là lẻn vào nhét quần áo dưới gầm giường để thị uy với cô!

Ninh Nhiên tức giận quét hết quần áo trên giường xuống sàn.

***

Thẩm Gia và Phó Minh Viễn chào tạm biệt nhau, vừa định xuống xe thì nghe thấy giọng của một người đàn ông hét to từ bên ngoài.

"Ai cho phép anh chụp ảnh !? Mang máy ảnh cho tôi!"

Người mặc áo phông đen sửng sốt, nhìn lại thì thấy một người cao lớn, hung tợn đang tiến tới, hắn không rõ thế nào nên lui về phía sau mấy bước. Người đàn ông hung tợn giật chiếc máy ảnh, kiểm tra nội dung còn chưa nói gì, sắc mặt người đàn ông áo đen thay đổi rõ rệt, anh ta đưa tay ra chộp lấy.

"Ngươi làm sao vậy? Trả lại cho ta!"

Người đàn ông hung tợn nhanh chóng lục tung những tấm ảnh chụp của anh ta, tất cả chỉ là những bức ảnh chụp phong cảnh, người đàn ông cho rằng anh ta đang theo dõi nghệ sĩ để chụp ảnh, tức giận nói: "Trả lại cho anh hả? ai cho phép anh chụp ảnh nghệ sĩ?"

"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi chụp trộm ảnh nghệ sĩ?" Người áo đen mỉm cười.

"Không chụp ảnh, buổi tối ở đây làm gì?"

"Ngươi kiểm tra, ta có chụp gì đâu?"

Người đàn ông hung dữ lục lọi kiểm tra nói, không phải là ảnh của Du Tâm là gì !?"

Người đàn ông áo đen nghiêng người để xem xét.

Người đàn ông hung dữ thấy anh ta không nói nữa, liền xóa hết ảnh vừa chụp, người đàn ông áo đen tức nỗi dậm chân, Thẩm Gia dựa vào cửa kính xe nhìn họ đánh nhau với vẻ khoái chí.

Phó Minh Viễn nhận ra vị trí của người đàn ông da đen đang đứng sau xe của anh ta. Anh ta luôn nghi ngờ và đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Gia và nói: "Tối nay đừng quay lại khách sạn."

Thẩm Gia ban đầu tiên là bất ngờ, sau đó rụt rè nói, " Em không phải người không hiểu chuyện, anh rất bận, không cần phải đi cùng em."

Sau đó cố nén khóe miệng nhếch lên, "Nhưng nếu thật sự anh không nỡ xa em, em nguyện ý cùng anh đi."

"......"

Phó Minh Viễn không muốn giải thích với cô, vì vậy anh không thể nói với cô rằng "Anh nghi ngờ anh ta chụp ảnh em" chỉ là cảm tính, không có cơ sở nên anh ngầm chấp nhận.

Thẩm Gia thấy anh không lên tiếng thì làm bộ tỏ vẻ đắc ý, trong lòng hoan hô mấy lần, Tiểu yêu tinh ôm lấy tay anh, "Chúng ta ở đâu? Làm sao mà thuê được phòng? Em không mang theo chứng minh thư." .. "

Phó Minh Viễn lạnh lùng rút tay về, khởi động lại xe.

Dọc theo đường đi, miệng của Thẩm Gia nói không ngừng, khiến Phó Minh Viễn đầu óc ong ong khi nghe cô nói, liếc mắt nhìn cô nếu cứ như vậy anh chắc sẽ nhức đầu chết.

Anh liếc nhìn vô lăng và thở dài.

Chao ôi, giá như trong xe có một ít đồ ăn để cô ấy ăn cho đỡ rảnh miệng.

"Ăn ... đổ...!"

Trong đầu anh đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Trên con đường vắng và tối, một chiếc ô tô màu đen đang chậm rãi lái xe, thỉnh thoảng bên ngoài xe có tiếng gió thổi khiến không khí càng thêm lạnh.

Chỉ cách có một lớp sắt nhưng không khí lại hoàn toàn khác nhau, nhiệt độ bên trong xe cao đến mức Thẩm Gia ướt đẫm mồ hôi. Phó Minh Viễn một tay cầm vô lăng, một tay đặt lên đầu cô, ngón tay anh lùa vào giữa mái tóc di chuyển, nắm lấy tóc đuôi ngựa kéo ra rồi lại ấn vào, lộ ra một đoạn nhỏ hình trụ màu nâu đỏ được bọc trong đôi môi đỏ tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro