Chương 50: Nếm thử vị của em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú điên à?" Cô hạ giọng.

Phó Minh Viễn đưa mắt đến hàng cây xanh ở cuối lối đi trên hành lang, "Đến đó cởi ra cho anh."

Lâm Mông nhìn Thẩm Gia đi vào lối đi, trong khi Phó Minh Viễn đứng ở cửa lối vào hai tay đút túi.

Chưa đầy một phút, Thẩm Gia đi ra, Phó Minh Viễn quay lưng lại với Lâm Mông, cô ấy mơ hồ thấy Thẩm Gia đã đưa cho anh thứ gì đó, rồi cúi đầu lập tức rời đi.

Lâm Mông không dám đi lên hỏi ngay, chờ sau khi Phó Minh Viễn rời đi, cô ấy mới đuổi theo Thẩm Gia.

"Vừa rồi em với Phó tổng đang làm gì?"

Thẩm Gia bị cô ấy hỏi bất ngờ làm cho sửng sốt, vỗ vỗ ngực nói: "Chị làm em sợ muốn chết."

"Chị hỏi em vừa rồi em đang bí mật làm gì với Phó tổng."

"Không có gì."

Lâm Mông không tin, "Thật sự không có gì sao? Chị nhìn thấy em đem cái gì đã cho anh ta."

Thẩm Gia bám vào gấu váy một cách vô thức, đầu óc cô xoay chuyển quay cuồng nhanh chóng, "Đó không phải là đồ của em, mà là của chị Ninh Nhiên nhờ đưa cho chú Phó. Ai, chị đừng hỏi nữa, chú ấy đã yêu cầu em giữ bí mật."

Thẩm Gia kéo Lâm Mông ra, "Đi thôi, đi ăn cơm tối đi."

Phó Minh Viễn mang đến một khoản tài trợ, bất kể như thế nào đạo diễn cũng muốn cảm ơn anh ta.

Sau bữa ăn là buổi KTV thường, Phó Minh Viễn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Gia bị Lâm Mông kéo lên xe, anh lại thay đổi ý định quay lại. Ninh Nhiên nhìn thấy biểu hiện, vẻ mặt của anh có chút thay đổi liền nói: "Em biết anh không thích tham gia, nếu anh không muốn đi thì đừng đi, em cũng giống anh chúng ta cùng quay về."

"Hôm nay muốn đi."

Ninh Nhiên nghẹn ngào, nhắm mắt lại, không nói nữa.

Ban đầu mọi người đều rất rụt rè khách khí, sau khi uống chút rượu thì mọi người đều biến thành chủ động, đặc biệt là Ninh Nhiên.

Sau khi uống rượu, giọng hơi khàn rất thích hợp hát tình ca, lúc đầu thà hát solo, đến khúc tình ca nam nữ tiếp theo thì bị mọi người la ó, đẩy Phó Minh Viễn lên sân khấu.

Phó Minh Viễn tự nhiên xua tay từ chối.

Ninh Nhiên liếc qua Thẩm Gia, bước xuống ghế đẩu cao, trực tiếp đặt micro vào tay chồng.

"Đã lâu rồi mình không hát cùng nhau, coi như anh hát cho em nghe."

Mọi người vỗ tay reo hò "Ồ ồ" đầy phấn khích.

Thẩm Gia yên lặng ngồi trong góc, ánh đèn mờ ảo không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt, Phó Minh Viễn nhìn thấy có chút không đành lòng.

Nghe hát tình ca mà lại do người đàn ông của mình hát cùng với vợ của anh ta thì thật là tra tấn.

Sau khi kết thúc bài hát, người nào đó đã khéo léo lại đặt bài hát tiếp theo, muốn anh hát tiếp, Phó Minh Viễn đã xua tay và đưa lại micro.

"Mọi người đến đây." Ninh Nhiên cũng đưa micro trả lại.

Có lẽ là do bản tính phụ nữ hẹp hòi, phù phiếm, dù biết Vệ Lâm Dương sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng vì Thẩm Gia có mặt ở đây, cô muốn làm một số hành động với Phó Minh Viễn để thu hút sự ghen tuông của Thẩm Gia. Cô cố ý nắm tay Phó Minh Viễn, vừa đi vừa thì thầm trò chuyện với anh, vừa quan sát Thẩm Gia từ bên này, đáng tiếc là Thẩm Gia dường như lại không có động tĩnh gì.

Cô ta không thể chọc tức Thẩm Gia, mà thay vào đó là khiêu khích Vệ Lâm Dương. Cô ta tự nói với anh rằng cô ta không có tình cảm với Phó Minh Viễn. Bây giờ nhìn người ta sánh đôi hát tình ca, anh ta thấy bản thân không còn được tự nhiên, cảm thấy rất bực. Anh ta cũng cũng kéo một nữ nghệ sĩ nên hát tình ca, hát đến đoạn cao trào, còn cố tình dùng tay vuốt ve khuôn mặt của nữ nghệ sĩ.

Sau khi hát xong, anh ta bước xuống, một nhóm đàn ông đã rót rượu cho anh ta, cả căn phòng bỗng trở nên sôi động. Uống rượu và chơi bài, Thẩm Gia không tham dự vào chỗ nào và cô hạ mí mắt rồi ngáp dài một cái.

Đôi mắt đang híp lại thì nhìn thấy Phó Minh Viễn đúng dậy đi ra ngoài, Thẩm Gia đợi mấy giây sau, chào hỏi Lâm Mông nói với cô ấy, cô ra ngoài hít thở không khí.

Thẩm Gia đã tìm kiếm mấy phòng thì tìm thấy người đàn ông ở cuối lối hàng lang chỗ thoát hiểm, ở đây có một cửa sổ đang hé mở. Phó Minh Viễn đứng bên cửa sổ và hút thuốc.

Thẩm Gia từ phía sau lặng lẽ quấn lấy eo người đàn ông, "Chú đi ra đây sao không nói cho em biết một tiếng, để em tìm chú nãy giờ."

"Anh chỉ ra ngoài hút thuốc một chút thôi." Phó Minh Viễn ngẩng đầu liếc camera trên đầu, ở góc độ này, hai người bọn họ đang ở vị trí mà camera không quay tới được..

Nhưng anh vẫn nói: "Đứng cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy."

"Chú có sợ không?"

Phó Minh Viễn cười nhạo, "Anh sợ cái gì? Anh không phải là người ở trong giới như bọn em."

Ý anh là cô mới chính là người phải sợ..

Thẩm Gia gật đầu đồng ý, "Em nên cẩn thận hơn, không thể để mất việc được."

Nói như vậy xong, nhưng bàn tay ôm lấy anh cũng không chịu buông ra.

Anh khen ngợi lời nói của cô thật trái với lương tâm: "Thực sự giảo hoạt."

Thẩm Gia không nghe thấy sự mỉa mai của anh, cô vui vẻ di chuyển bàn tay vào trong túi quần của anh thì chạm phải một khối vải.

Cô lấy ra xem thì chính là nội y của mình, chợt nhận ra dưới váy bây giờ cô không có mặc gì, lập tức thu tay lại để ấn váy xuống dưới mông.

Phó Minh Viễn nhìn thấy động tác của cô, cũng nhớ ra, anh đưa tay vào trong váy, dùng ngón tay cái vuốt ve hai mép thịt, " Còn đau không?"

Khi đầu ngón tay trượt đến dâm huyệt, Thẩm Gia hít một hơi, "Đau."

Phó Minh Viễn nghĩ hẳn là do bị anh đâm lên còn sưng, ngón tay trên hạt đậu nhỏ nhẹ nhàng xoa nắn. Vừa xoa hai lần, đã cảm nhận được sự ẩm ướt nhớp nháp nơi đầu ngón tay, Phó Minh Viễn lấy tay ra ấn ngón tay cái vào môi của cô.

"Nếm thử vị của em đi."

Thẩm Gia ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy ngón tay cái của anh, có chút ngọt ngào bộc phát nơi đầu lưỡi.

"Có ngon không?"

Thẩm Gia đỏ mặt nói: "Ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro