Chương 58: Vệ Lập Dương lại uy hiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Gia được ôm ra khỏi xe đến trước nhà hàng mới buông ra. Nhà hàng chỉ nhận khách quen nên không có nhiều khách, Phó Minh Viễn vừa bước vào, một người phục vụ mặc kimono trắng và tạp dề xanh đậm cúi người ra đón, "Vẫn là chỗ cũ chứ Phó tiên sinh?"

"Được."

Lúc này, người phục vụ nhìn thấy phía sau Phó Minh Viễn có một người phụ nữ, cô ta sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại. Ai cũng biết vợ của Phó Minh Viễn là Ninh Nhiên, nhưng đâu nhất thiết rằng người phụ nữ đi bên cạnh anh lúc nào cũng phải là vợ anh đâu. Làm việc ở nơi này, rất nhiều chuyện chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể nói ra.

Chỗ cũ là ở lầu hai cạnh cửa sổ, có tầm nhìn tốt, chỗ ngồi tương đối kín đáo, Thẩm Gia ngồi xuống với anh.

Người phục vụ đang cầm một thực đơn viết tay với nụ cười lịch sự trên môi, "Nhím biển hôm nay rất tươi. Phó tiên sinh có muốn nếm thử không?"

"Có thể."

Người phục vụ ghi nhanh.

"Những món khác có giống như bình thường không?"

Phó Minh Viễn gật đầu nói: "Không cần rượu, cho cô ấy một ly nước trái cây."

Người phục vụ ghi chép, cười đáp lại. Suốt quá trình ít có giao tiếp bằng mắt, điều này khiến Thẩm Gia có chút nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên cô dùng bữa với Phó Minh Viễn ở nơi công cộng như thế này.

"Sao em không tháo khẩu trang ra?"

Thẩm Gia hơi lo lắng "Nếu lỡ bị bắt gặp, hay bị chụp ảnh thì làm thế nào."

Phó Minh Viễn bật cười, "Em có thể vừa đeo khẩu trang vừa ăn không?"

Thẩm Gia nghĩ đến đây, ngượng ngùng cười cười, cởi bỏ khẩu trang, sau đó hạ vành mũ xuống. Bằng cách nào đó, Phó Minh Viễn cảm thấy dáng vẻ thận trọng của cô cũng thật đáng yêu, liền đưa tay ra véo má của cô.

Cảnh này tình cờ bị người phục vụ bưng trà và nước trái cây vào thấy.

Thì ra là Thẩm Gia! Đúng vậy, Thẩm Gia trên mặt đã hơi đỏ.

Tuy nhiên trong lòng cô chỉ là hơi chấn động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không nhìn thấy, cô đặt trà và nước trái cây trước mặt bọn họ.

Trở lại phòng bếp, người phục vụ mới dám lộ ra vẻ mặt, vỗ ngực tiêu hóa cảnh tượng vừa thấy.

Phó tiên sinh thế mà lại thân mật với cô ấy!

Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Phó Minh Viễn, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy, anh đều có dáng vẻ lạnh lùng, chưa từng thấy vẻ mặt anh ấm áp như vậy. Bởi vì có ấn tượng tốt, người phục vụ đã tự thanh minh giúp anh, vừa rồi chắc tình cờ nhìn thấy thứ gì đó trên mặt Thẩm Gia, nên anh đã giúp lấy đi.

Nhưng dù có thanh minh thế nào đi chăng nữa, thì đàn ông đã có vợ lại hẹn hò đi ăn một mình cùng với một cô gái khác thì cũng có điểm rất đáng ngờ.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận điều đó, nhưng người phục vụ lờ mờ nhận ra Phó Minh Viễn quả thật có điều bí mật.

Khi cô đi phục vụ đồ ăn một lần nữa, thì những gì cô ấy nhìn thấy đúng như những gì trong lòng cô đang nghĩ. Tách trà ban đầu được đặt ở bên cạnh Phó Minh Viễn giờ đã nằm trong tay Thẩm Gia. Thấy có người tới, Thẩm Gia vội vàng đặt xuống, vì quá lo lắng, cô còn làm đổ trà trong cốc. Khi người phục vụ muốn lấy giẻ lau ra lau, liền thấy Phó Minh Viễn đã lấy khăn giấy chấm lên vết nước.

"Đừng dựa vào gần, cẩn thận quần áo bị ướt."

Phục vụ nhanh chóng thu dọn và đặt xuống từng món một, Thẩm Gia ngay sau đó đã để ý tới bốn miếng sushi nhím biển trên đĩa đen.

"Còn sống?"

"Ừ." Phó Minh Viễn đặt nước sốt vừa chuẩn bị trước mặt Thẩm Gia, anh cầm lấy đĩa đưa đến gần Thẩm Gia, "Khoan hãy chấm gia vị.

Thẩm Gia gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai xong mắt liền sáng lên, "Ngon quá!"

Phó Minh Viễn nói, "Nếu em thích, có thể gọi thêm một phần nữa."

Thẩm Gia quyết định nếm thử các món ăn khác sợ ăn nhiều bụng sẽ no trước, tiếc là khi Thẩm Gia mới ăn chưa hết được số đồ ăn cô gọi ra, đã cảm thấy no, cô chạm vào bụng và thở dài, "Nếu như em không phải là một nghệ sĩ, em nhất định sẽ ăn cho no bụng."

Phó Minh Viễn co giật khoé miệng. Trở về khách sạn đã gần một giờ sáng, Thẩm Gia lặng lẽ mở cửa, bên trong tối đen như mực, Thẩm Gia thở phào nhẹ nhõm. Vừa định vào cửa, phía sau truyền đến một giọng nói, "Đã muộn như vậy bây giờ mới trở về?"

Thẩm Gia thân thể cứng đờ, là giọng nói của Vệ Lập Dương, không có gì ngạc nhiên khi anh ta ở trong cùng một khách sạn, đay là do đoàn phim đã đặt trước đồng nhất.

Thẩm Gia xoay người, đưa bàn tay về phía sau, lặng lẽ điều chỉnh phím âm lượng xuống mức thấp nhất, ấn phím tắt gọi cho Phó Minh Viễn.

"Anh có chuyện gì thế?" Thẩm Gia giả vờ bình tĩnh.

Hành lang có camera giám sát, Vệ Lập Dương sẽ không dám làm gì, hắn tất nhiên cũng ý thức được, một tay cầm lấy điện thoại, không có nhìn Thẩm Gia vào trong mắt, đi qua cô đi vào cửa.

Thẩm Gia lập tức muốn chạy, Vệ Lập Dương trầm mặt nâng điện thoại lên, "Cô nếu dám chạy, đừng trách tôi ra tay." Anh ta đưa ra bức ảnh nhận được từ WeChat, hình ảnh chụp của Thẩm Gia cùng Phó Minh Viễn. Phó Minh Viễn chỉ có thể nhìn thấy từ sau lưng đang tiếp xúc thân thể với Thẩm Gia.

Thẩm Gia nhìn vào điện thoại, không hiểu sao Phó Minh Viễn lại không nghe máy, cô không còn đặt hy vọng vào anh nữa, và bắt đầu tìm cách trốn thoát.

Cô không dám đối mặt cứng rắn, nhẹ giọng nói: "Chị Lâm Mông vừa mới gửi tin nhắn cho em, chị ấy nói sẽ quay lại. Nếu bị chị ấy bắt gặp ở đây cũng không tốt đâu."

Vệ Lập Dương liếc nhìn xung quanh như kiểm tra, anh ta để ý đến quần áo của Lâm Mông, quả thật có ở đây.

"Vậy thì đi gặp tôi?"

"Được rồi, nhưng cũng không thể quá lâu, em đã hẹn ra ngoài ăn khuya với bạn rồi."

Vệ Lập Dương nở nụ cười xấu xa, "Em chặt chẽ như vậy cũng không mất bao lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro