Chương 57: Nữa đường dừng xe làm tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng chính hai cuộc gọi này đã giúp Phó Minh Viễn xác nhận mối quan hệ giữa vợ mình và Vệ Lập Dương.

Anh lẳng lặng nhìn bức ảnh trên tay, ánh mắt tối tăm đến đáng sợ.

Ba ngày sau, Thẩm Gia và Lâm Mộng bay đến địa điểm ghi hình trước, buổi tối mới tụ họp với Phó Minh Viễn ở khách sạn.

Thực ra, chính Lâm Mông đã ra ngoài mua sắm với người bạn lâu không gặp của cô ấy nên mới cho Thẩm Gia cơ hội hẹn hò.

Có lẽ vì biết được rằng vợ mình cũng ngoại tình, nên gánh nặng tâm lí của Phó Minh Viễn ngược lại nhẹ bớt, hành vi của anh cũng trở nên táo bạo hơn trước.

Thẩm Gia không dám tin vào tai mình, cô lặp lại lời của người đàn ông, "Anh vừa nói đi ăn đồ Nhật hả?"

Phó Minh Viễn liếc cô một cái, vẻ mặt như thể xem thường sự ngạc nhiên của cô.

"Không phải là gọi đồ về khách sạn sao?"

"Ra ngoài ăn." Phó Minh Viễn đã đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên.

Hôm nay, người đàn ông mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, trông trẻ hơn bình thường một chút, à, cũng sáng sủa hơn một chút.

"Em trở về chuẩn bị đi, tôi ra trước đi lái xe."

Phó tổng đúng là chỗ nào cũng có xe, Thẩm Gia cảm khái một hồi rồi mới trở về phòng thay đồ giống người bình thường.

Thẩm Gia để che giấu thân phận ăn mặc quần áo rất bình thường, chủ yếu là áo phông. Để hợp với Phó Minh Viễn, cô cũng mặc một chiếc áo thun dài đến đùi màu đen và đội mũ lưỡi trai màu đen, sau đó đeo khẩu trang lên, thay đổi hoàn hảo, che kín đến mẹ ruột cũng không nhận ra được.

Vị trí của quán đồ Nhật khá xa, phải đi một chặng đường, vì vậy trên đường đi, Thẩm Gia đã làm bằng miệng cho Phó Minh Viễn để giải quyết 'cơn thèm'.

Nhấn mạnh rằng nó không phải do Phó Minh Viễn đề xuất, mà là do chính Thẩm Gia yêu cầu.

Vừa lên xe, Thẩm Gia đã nhìn chằm chằm vào đũng quần của người đàn ông, khiến Phó Minh Viễn cảm thấy sởn cả gai ốc trong lòng.

"Gần sáu ngày không "ăn" rồi." Thẩm Gia nuốt nước bọt khi nói, còn chưa ra khỏi bãi đậu xe đã muốn cởi ra để "ăn" rồi.

Phó Minh Viễn phải cố ngăn cản nhiều lần, khó khăn lắm mới ra khỏi thành phố, Thẩm Gia không nhịn được nhào lên.

Lúc đó dương vật của người đàn ông đã có chút phản ứng rồi, nên vừa vào miệng đã có cảm giác trong mềm có cứng, Thẩm Gia chỉ mút chừng mười cái, sự mềm mại của côn thịt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự cứng ngắc.

Cô ấy ngẩng đầu lên nói với Phó Minh Viễn "Chú ơi, em khó chịu."

"Chịu thêm một lát."

"Em chịu không nổi." Thẩm Gia nói mang theo tiếng nức nở, ngồi thẳng lưng, hơi dang rộng hai chân, một tay thò vào khu tam giác tìm hạt đậu đỏ, tay kia vuốt ve côn thịt của người đàn ông.

Phó Minh Viễn hất tay cô vài lần, muốn thu côn thịt lại, nhưng vài lần đều không thành công, thấy cô không làm loạn cũng mặc kệ cô và tiếp tục lái xe.

"Ư ư ưm..." Cô gái càng vuốt càng hăng say, cuối cùng chân dạng thành tư thế chữ M, chỗ kín loã lồ mát mẻ trước không khí.

Phó Minh Viễn nghe thấy tiếng rên rỉ liền liếc mắt nhìn sang, đúng lúc đèn đường chiếu vào cửa kính xe, chỉ ngắn ngủi trong một giây, anh đã nhìn thấy rõ ràng chiếc quần lót màu tím nhạt của cô gái đã ướt đẫm thành màu tím sẫm.

Thẩm Gia chú ý tới ánh mắt của anh, mở đôi mắt mơ màng ra, đưa ngón tay vào đũng quần lót di chuyển hai lần, chỉ cho anh xem: "Chú ơi bên trong ướt quá."

Dâm thuỷ dính quanh ngón tay thanh mảnh, hơi thở của Phó Minh Viễn sững lại và tăng tốc độ xe.

Thẩm Gia hoàn toàn không phát giác ra, tiếp tục đưa một tay vào quần lót vuốt ve hạt đậu đỏ, trong khi tay kia vẫn đang kéo tay phải của anh vào giữa hai chân cô, buộc Phó Minh Viễn phải quẹo xe vào chỗ tối dừng lại.

Chưa dừng xe, Thẩm Gia đã vén váy, nóng vội từ ghế phó lái lên ghế lái, cầm côn thịt đút vào lỗ nhỏ.

Cô gái vì quá gấp rút mà quên không kéo quần lót ra, quy đầu đâm vào quần lót trước tiên.

Thẩm Gia khó chịu kéo chiếc quần lót sang một bên, căn chuẩn lại rồi từ từ ngồi xuống.

"Aha ... thật thoải mái ..." Cô gái bám vào vai người đàn ông, tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi được lấp đầy, hai má ửng đỏ như uống rượu say vậy.

Phó Minh Viễn đẩy lên một cái, đâm phần còn lại vào trong hoa huyệt, cánh tay của Thẩm Gia trên vai anh siết chặt, cả người cô run lên.

"Sâu quá, sâu quá, em sợ..."

Phó Minh Viễn phớt lờ những điều này, vỗ mạnh vào mông cô một cái, bờ mông núng nính đong đưa trong không khí.

"Sợ? Không phải em chỉ thích làm tình thôi sao." Phó Minh Viễn chế nhạo, "Nếu không muốn quá sâu thì tự di chuyển đi."

Thẩm Gia bám vào bả vai anh và đung đưa hông, nhìn từ phía sau thấy côn thịt thô đen như cổ tay đang ra vào chính giữa bờ mông trắng như tuyết, cô như đang ngồi trên cây gậy thịt vậy.

Trên con đường này có rất ít người qua lại, lại rất yên tĩnh nên âm thanh trong xe càng đặc biệt rõ ràng, trong tai Phó Minh Viễn toàn là tiếng "lép nhép" của dâm thuỷ khuấy động.

Có lúc Thẩm Gia di chuyển quá mạnh còn khiến chiếc xe có cảm giác rung lắc, lúc đó Phó Minh Viễn đã nảy sinh ra ý nghĩ hoang đường rằng anh là một chiếc máʏ rung hình người, bây giờ không phải là anh đang chơi Thẩm Gia, mà là Thẩm Gia đang dùng côn thịt của anh để thỏa mãn ham muốn của cô.

Động tác của Thẩm Gia càng lúc càng nhanh, Phó Minh Viễn nhận thấy liền nhéo thật mạnh đầu ѵú của cô, Thẩm Gia rùng mình một cái, hét lớn: "Em không ổn, sắp ra rồi, chú ơi...... Aha ——"

Cô gái mềm nhũng nằm sấp trên người anh, không còn thấy sự dũng mãnh như vừa rồi nữa, hoa huyệt thoả mãn phun ra chất dịch nóng hổi, ướt hết cả lông bên dưới.

"Sướng rồi chứ?"

Thẩm Gia yếu ớt gật đầu, Phó Minh Viễn đặt tay ở hai bên mông của cô, bắt đầu dùng lực.

"Giờ tới lượt của tôi."

Chỉ dùng một tư thế làm tình , Phó Minh Viễn làm đủ nửa tiếng đồng hồ mới bắn ra tinh dịch , lúc này Thẩm Gia đã đạt cực khoái được ba lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro