Chương 67: Say rượu dính người + Buổi sáng cắm huyệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Gia buông tóc đuôi ngựa, vén tóc ra trước ngực để che bớt đi, bước nhanh ra lề đường và đợi một chiếc xe taxi.

Sau khoảng năm phút, một chiếc taxi dừng lại trước mặt họ, tài xế bước ra khỏi xe và hỏi bọn họ, "Có phải hai người đặt xe không?"

Thẩm Gia sợ thu hút sự chú ý của người khác nên gật đầu rồi nhét Phó Minh Viễn vào trong xe, sau khi đóng cửa lại, tài xế đi đường vòng tới trước ghế lái.

Lái xe nhiệt tình xác nhận lại, "Là đến tiểu khu xx đúng không?"

Thẩm Gia "Ừm" một tiếng, cúi đầu vào ngực anh.

Nếu thoải mái, tài xế có thể không mảy may tò mò, nhưng khi phát hiện cô cố tình che giấu, anh ta lại nảy sinh tò mò. Anh ta ghé đầu nhìn vào gương chiếu hậu, trong bóng tối nhìn thấy một chiếc cằm xinh đẹp và đôi môi đầy đặn.Chỉ cần nhìn vào bộ phận này, cũng có thể biết cô ấy là một mỹ nhân.

Người lái xe không thể không liếc thêm vài cái. Vừa lúc Thẩm Gia ngẩng đầu lên, ánh sáng đèn đường soi vào gương mặt, tài xế đột nhiên "A" lên một tiếng.

"Cô không phải là người ... cái ... cái người Thẩm gì đó sao?"

Anh ta không thể nhớ ra tên cô trong một thời gian, nhưng khuôn mặt này anh ta chắc chắn là đã nhận đúng người.

Thẩm Gia thấy anh ta nhận ra mình, đồng tử chấn động, nắm lấy tay nắm cửa định kéo ra xuống xe. Khi cô đang do dự, bên tai vang lên tiếng gõ cửa kính xe.

Triệu Kỳ thăm dò vào trong qua cửa sổ xe hé mở, "Cô quên mũ."

Thẩm Gia nhận lấy, trên mặt lại đỏ bừng bừng, "Cám ơn, cám ơn."

Triệu Kỳ nhìn người lái xe và nói: "Tôi cùng cô ấy đưa bạn về."

Thẩm Gia nhanh chóng xua tay, "Không, không cần."

Triệu Kỳ chỉ vào tài xế, sau đó mở cửa đẩy Phó Minh Viễn, tạo khoảng trống rồi chen vào.

"Lái xe đến ..." Hắn nhìn Thẩm Gia.

"...Tiểu khu xx."

Lái xe thừa dịp họ đang nói chuyện đã nhớ ra tên cô, anh ta bắt đầu nói chuyện, "Tên cô là Thẩm Gia, phải không? Con gái tôi đã xem chương trình tạp kỹ của cô và rất thích cô. Sau khi đến nơi cô có thể cho tôi xin chữ ký được không? Ai nha, tôi nhớ cô vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, không thể đi ra ngoài uống rượu, cùng người khác học ... "

Anh ta dừng lại, liếc nhìn Triệu Kỳ, nuốt từ "xấu", vắt óc nghĩ ra từ "học vài thói xấu."

Thẩm Gia mơ hồ gật đầu. Xe bắt đầu có chút xóc nảy, Phó Minh Viễn ngủ không được yên, anh vươn tay ôm lấy cô trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cũng may là tài xế đang lái xe, kính chiếu hậu không chiếu đến được, nếu không bị anh ta nhìn thấy thì không biết nói thế nào cho rõ.

"Anh yên tĩnh một chút." Thẩm Gia lần thứ ba vỗ vào tay người đàn ông, không khỏi thấp giọng cảnh cáo. Triệu Kỳ nghe thấy liền kéo Phó Minh Viễn về phía mình.

"Được rồi? Không di chuyển?"

Cảm thấy có gì không đúng anh ta quay đầu lại nhìn, Phó Minh Viễn đang híp mắt nhìn anh ta. Triệu Kỳ giật mình, "Anh tỉnh rồi?"

Phó Minh Viễn nhìn anh chằm chằm, "Sao anh lại ở đây?"

"...... Tôi sẽ đưa anh về nhà."

Người đàn ông cau mày, "Gia Gia đâu?"

"...Người ở bên trái."

Phó Minh Viễn nhìn sang bên trái, nhìn thấy cô sắc mặt anh dịu lại, cơ thể căng thẳng thả lỏng, anh lúng túng mở tay ra ôm cô vào lòng.

"Em đã đi đâu? Anh tìm khắp mà không tìm thấy em." Giọng mũi của người đàn ông nặng nề, có chút nũng nịu, đánh thức tình mẫu tử của Thẩm Gia, chạm vào khuôn mặt anh cô nói, "Em chưa đi đâu cả, em vẫn ở đây mà. "

Chạm nhẹ vài lần trên khuôn mặt anh, không biết sai ở chỗ nào, Phó Minh Viễn lại đột nhiên hung dữ, "Không được đi!"

Tài xế bị giật mình nhìn lại, Thẩm Gia nhanh chóng trấn an, "Không đi, không đi, anh ngồi xuống đi, thắt dây an toàn vào, cẩn thận phanh gấp."

Phó Minh Viễn thật sự bình tĩnh trở lại và ngoan ngoãn ngồi xuống, Triệu Kỳ sững sờ.

Anh không ngờ Phó Minh Viễn lại có một mặt say dính người ngoan cố như vậy.

Hơn mười phút tiếp theo, Phó Minh Viễn vẫn tiếp tục nắm tay Thẩm Gia cho đến khi Thẩm Gia từ bỏ việc vùng vẫy, giả vờ như không nhìn thấy sự nhòm ngó của người lái xe. Cuối cùng cũng đến nơi sau khi xuống xe, Thẩm Gia thanh toán hóa đơn suốt quá trình cô đều cúi đầu, cô sợ nhìn thấy vẻ mặt hiểu hết mọi chuyện.

"Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về." Thẩm Gia đứng ở cửa tiễn khách, Triệu kỳ chưa kịp chào tạm biệt thì cánh cửa đã bị Phó Minh Viễn đóng sầm lại, anh đẩy cô vào tường thật mạnh.

"Không được nói chuyện với người khác!"

Thẩm Gia vui vẻ nhéo nhéo mũi của hắn, "Anh không nhận ra anh ta là ai sao?"

"Nam giới."

Thẩm Gia cười tủm tỉm nói: "Được rồi, được rồi, anh ngủ đi, em lau mặt cho anh rồi đi ngủ, ngày mai dậy tắm sau."

Phó Minh Viễn không chịu, khăng khăng muốn hôn cô, Thẩm Gia quay đầu lại để cho anh gặm cổ mình, đưa anh trở lại phòng ngủ. Anh có lẽ đã mệt mỏi, vừa chạm vào giường, anh ta đã rúc vào cổ Thẩm Gia, thở ra một tiếng dài.

Chờ mấy phút sau, Thẩm Gia nhẹ nhàng bứt ra đi vào phòng tắm bên ngoài rửa mặt.

***

Đồng hồ báo thức điểm đúng lúc sáu giờ sáng vang lên, Thẩm Gia đặt tay dưới gối, tìm đến tắt đồng hồ báo thức tiếp tục ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô đột nhiên cảm thấy lưng mình đang có vật áp vào.

Cô buồn ngủ đến mức thật sự không muốn động đậy, im lặng như búp bê tình ái không có sức phản kháng, để người đàn ông mở mông nhét dương vật đã cương cứng từ sáng vào lỗ nhỏ giữa hai chân.

Thân thể còn chưa kịp chuẩn bị đã bị ngoại vật xâm nhập, cô chỉ biết co rụt lại phản kháng, nhưng phản kháng này cũng chẳng có tác dụng, thứ đó như gậy gộc, côn thịt thẳng đứng chống ở miệng huyệt. Chẳng mấy chốc, đã không còn thấy bóng dáng của côn thịt thô đen dính vào giữa hai bờ mông trắng nõn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro