Chương 66: Khoá chặt huyệt đạo trên người đến cao trào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aha..."

Thẩm Gia vội vàng che miệng lại, bởi vì khẩn trương đã làm cho hoa huyệt co bóp dữ dội để ép ra dị vật, khiến cho Phó Minh Viễn tiến vào trong trở nên khó khăn. Quy đầu còn chưa đi vào được nửa đường, Thẩm Gia cảm thấy vẫn còn cơ hội dừng lại, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp gỡ bạn bè của bạn trai, cô không muốn chuyện này sẽ để lại ấn tượng xấu với mọi người.

Cô đưa tay xuống dưới, nắm lấy dương vật của anh rồi đẩy ra vì có chút nóng vội, không khống chế được sức lực, cô lỡ làm đau anh, Phó Minh Viễn đau đến phải lùi lại, va vào cửa một tiếng ầm.

Những người bên ngoài vây quanh cửa lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Gia một bên vội vàng chạy tới kiểm tra chân của anh, một bên đáp lại bên ngoài: "Không có việc gì, tôi không cẩn thận lỡ va vào cửa."

Thẩm Gia ngồi xổm xuống nhìn bắp chân của người đàn ông, trán cô tình cờ đối diện với dương vật đang dương cao của anh, Phó Minh Viễn con ngươi khẽ híp lại nhìn cô say mê, tay anh chạm vào đỉnh đầu cô nhấn xuống, đem dương vật để trước miệng cô.

"Không bị thương đấy chứ?"

Những người ngoài cửa không ngừng quan tâm hỏi han.

Thẩm Gia bị nhét thứ đó vào miệng, cô ấy quay đầu và muốn đáp lại, nhưng chỉ có âm thanh "uh uh uh" phát ra, cô ngừng nói ngay lập tức. Cô sợ bị nghe thấy.

Người ngoài cửa thấy hồi lâu mà bên trong không có phản ứng, lại vỗ cửa, Thẩm Gia nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, "Sao không ai trả lời? Hay là thật sự đụng sưng đầu rồi? Có nên mở cửa đi vào không? "

Thẩm Gia đang rất nóng nảy. Cô không muốn bị phát hiện sẽ rất mất mặt nên phát huy hết khả năng của mình, cô thoát khỏi tay anh một tiếng "wow", anh nhanh chóng nhét dương vật của mình vào lại trong quần, và mở cửa bước ra trước khi mọi người mở cửa vào.

Thẩm Gia đã đoán trước tình huống, nên nhìn mọi người cười xấu hổ, "Tôi xin lỗi, vừa rồi ... anh ấy ... hơi khó di chuyển, khiến cho mọi người lo lắng rồi."

Bạn bè nhìn vào tình huống của Phó Minh Viễn, biết rằng anh đang có điều muốn che giấu, liền cười cười tỏ vẻ đã hiểu, và giúp cô đưa anh trở lại ghế sô pha.

Phó Minh Viễn vòng tay qua eo Thẩm Gia, gục đầu vào vai cô, đôi mắt hờ hững bình thường nhắm lại, mệt mỏi hơn bình thường.

Bữa tiệc này chỉ có năm người, hai người vẫn đang uống rượu, Phó Minh Viễn lại say khướt, chỉ còn lại Triệu Kỳ và Thẩm Gia. Triệu Kỳ đang ngồi uống rượu một mình trong góc.

Thẩm Gia có chút xấu hổ, cô muốn quay về nhưng không tìm được lý do đi trước nên chỉ lúng túng chờ bọn họ tan cuộc. Triệu Kỳ thấy cô không được tự nhiên, để giúp cô giảm bớt ngượng ngùng, anh ta cũng muốn giúp bạn mình thăm dò nên bưng hai ly rượu đi qua.

"Uống rượu không?"

Thẩm Gia xua tay, Triệu Kỳ dời tầm mắt, mới phát hiện son bóng trên miệng cô đã bị cọ đi rất nhiều. Kết hợp với chuyện vừa xảy ra, Triệu Kỳ nhanh chóng đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng chủ động đoán được. Khó trách, không có gì lạ khi Phó Minh Viễn muốn ly hôn.

Anh ta không lộ mặt, nhã nhặn đưa cho cô ly nước trái cây, Thẩm Gia ngốc ngếch cho rằng anh ta là người tốt, không thể không tâm sự với anh: "Là lần đầu tiên em tới bữa tiệc kiểu này, nên rất lo lắng."

Triệu Kỳ nhếch lên khóe miệng, "Có gì căng thẳng, chính là vài ba người bạn cùng uống rượu."

Thẩm Gia lè lưỡi: "Ta không uống được."

"Cô cùng Minh Viễn về điểm này thật xứng đôi." Triệu Kỳ cười, "Anh ấy cũng rất ít khi uống rượu, hôm nay tôi phải cảm ơn em đã cho chúng tôi nhìn thấy bộ dạng say rượu của Phó tổng."

Thẩm Gia líu lưỡi, "Thật sao?"

"Em không biết?"

Thẩm Gia thành thật lắc đầu, đúng là rất ít khi nhìn thấy anh uống rượu.

Triệu Kỳ rất biết tán gẫu, nói đến chuyện lúc trước cùng Phó Minh Viễn học chung, Thẩm Gia thấy vui vẻ, cả người run lên bần bật cười phá lên, quấy rầy người đang ngủ.

Anh nhíu mày, muốn dạy cho cô gái không hiểu chuyện một bài học, anh đưa tay ôm eo cô, muốn đánh đòn nhưng thấy không được nên chuyển phương hướng đi thẳng vào trong váy, khéo léo nhéo một cái, nhanh đến nỗi hai người còn đang trò chuyện chưa kịp phản ứng.

Sau những ngày chung sống cùng nhau, chỉ cần Thẩm Gia cư xử không tốt, anh sẽ thường đánh vào mông cô hoặc dùng ngón tay trừng phạt cô, điều này đã hình thành trí nhớ của cơ thể.

Triệu Kỳ sửng sốt một chút khi nhìn bàn tay đang luồn vào trong váy của cô, anh ta không thể tin rằng một hành động hạ lưu như vậy lại xuất hiện trên người Phó Minh Viễn.

"Không ngoan, nên phạt."

Phó Minh Viễn còn dùng lực móc, thật xấu hổ móc ở giữa điểm nhạy cảm, dưới cái nhìn của Triệu Kỳ, Thẩm Gia trực tiếp cao trào mà cúi xuống trước mặt anh, mặt vùi vào đầu gối.

Đầu ngón tay chạm vào dâm thuỷ đang trào ra, Phó Minh Viễn theo bản năng rút ra, âm thanh "lép nhép" của dâm thuỷ truyền đến tai hai người họ qua làn váy đang chuyển động, Thẩm Gia phản ứng lại mặt cô đỏ bừng. Sắc đỏ từ mặt truyền đến cổ, Thẩm Gia nâng bàn tay vẫn còn yếu ớt nắm lấy cổ tay anh, cố gắng rút tay anh ra. Nhưng vì vừa mới qua cao trào, sức mạnh của cô không thể lay chuyển được tay anh, Phó Minh Viễn vẫn tự ý mình dùng ngón tay chơi đùa.

Thẩm Gia một chút cũng không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Kỳ, dùng hai tay nắm lấy cổ tay của anh kéo ra, khi cố gắng dùng lực lần thứ ba, cuối cùng anh mới rút tay ra . Triệu Kỳ nhìn thấy ngón trỏ và ngón giữa của người đàn ông dính đầy dâm thuỷ ướt đẫm .

Thẩm Gia xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên, thấp giọng chào tạm biệt, mọi người chưa kịp phản ứng thì đã chạy ra khỏi cửa. Anh cũng không ngẩng đầu bước theo cô ra cửa.

Đi một đoạn cho đến khi ra khỏi cổng nhà hàng, cô mới nhớ ra rằng khẩu trang và mũ đều ở còn trong nhà hàng, nhưng Thẩm Gia thà mạo hiểm có thể bị nhiều người phát hiện còn hơn bước vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro