Chương 65: Chính thức ly hôn + Hội họp bạn bè say rượu làm tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Gia tò mò liếc nhìn Phó Minh Viễn.

Sao cô không nhìn ra ánh mắt của người đàn ông có gì khác so với bình thường nhỉ.

Phó Minh Viễn gật đầu "Em đối với Vệ Lập Dương thật sự khác với anh."

Ninh Nhiên tự giễu nói "Em còn tưởng rằng em có chút lợi thế khi nói chuyện với anh, nhưng hiện giờ ngược lại em mới là người bị bắt thóp, vậy thì ly hôn đi."

Phó Minh Viễn cho biết, "Mọi thứ đã được viết rõ ràng trong đơn rồi. Ngày mai, anh sẽ bảo luật sự liên hệ với em để thảo luận cụ thể.

Phó Minh Viễn không muốn nói những chuyện này trước mặt Thẩm Gia, hai ba câu liền tỏ ý tiễn khách.

Khi tiễn khách ra cửa, Phó Minh Viễn đột nhiên nói, "Chỉ cần em và Vệ Lập Dương yên phận, anh sẽ niệm tình xưa."

Ninh Nhiên đỏ mặt nhíu mày" Không cần anh bố thí."

Tư thế rời đi vẫn kiêu ngạo như cũ, chỉ khi về đến nhà mới cởi bỏ bộ giáp nặng nề và gào khóc như điên.

Sau khi xả cảm xúc xong, Ninh Nhiên quấn khăn choàng, tựa vào ban công hút một điếu thuốc, lòng đầy suy nghĩ.

Tình nhân đã không còn ở đây, chồng cũng ly hôn, Ninh Nhiên cô sao lại rơi vào kết cục này.

***

Phiền não đều là chuyện của người lớn, một học sinh trung học như Thẩm Gia không có nhiều cảm xúc với cuộc ly hôn của hai người họ, cũng không nhận thức được cuộc ly hôn của họ có ảnh hưởng như thế nào đến sự thay đổi thân phận của cô.

Ảnh hưởng rõ ràng nhất là, trước hết, thân phận của cô đã thay đổi từ dưới lòng đất lên trên mặt đất rồi.

Tuy chưa đến mức quang minh chính đại không ngại xuất hiện trước công chúng nhưng về phía Phó Minh Viễn, anh đã ngầm công khai đưa cô đến một số bữa tiệc.

Khi tới bữa tiệc, Thẩm Gia còn chưa kịp phản ứng, nhìn thấy một đám người mang vẻ mặt kinh ngạc, cô bất giác co rụt lại bên người đàn ông.

Phó Minh Viễn kéo cô ra, "Thẩm Gia, bạn gái của tôi."

Tất nhiên họ biết Thẩm Gia, một nghệ sĩ dưới trướng Ninh Nhiên, nhưng tại sao lại trở thành bạn gái của anh ấy rồi?

Sau khi chào hỏi, mấy người bạn thân nhìn nhau với một biểu cảm hơi vi diệu.

Ngay cả Phó Minh Viễn cũng bắt đầu tìm tiểu tam rồi sao?

Phó Minh Viễn đoán được suy nghĩ của họ và anh không muốn họ nhìn Thẩm Gia với cặp mắt thành kiến, vì vậy anh liền giải thích một câu, "Tôi và Ninh Nhiên đã ly hôn."

"Không phải chứ, có thật không đấy?!"

Phải biết rằng trong giới họ, Phó Minh Viễn là một người đàn ông tốt hiếm có, có tiếng tăm, vợ anh ta đã tỏ ra ghen tị với Ninh Nhiên không biết bao nhiêu lần.

Phó Minh Viễn gật đầu, "Cô ấy còn một số việc chưa xử lý xong nên tạm thời vẫn chưa thông báo."

Chỉ có một người phụ nữ là Thẩm Gia trong nhóm đàn ông, hơn nữa cô ấy còn quá trẻ, giống như một học sinh bước nhầm vào nhóm phụ huynh, ngồi thẳng tắp.

"Cô ấy có biết sự tồn tại của...?" Người bạn chuyển tầm mắt sang Thẩm Gia.

Bọn họ dường như không quan tâm đến cảm nhận của Thẩm Gia, trực tiếp bàn về Ninh Nhiên trước mặt cô.

Phó Minh Viễn hơi không vui, người bạn của anh tinh ý cảm nhận được liền ngay lập tức chuyển chủ đề.

Anh ta cười trêu chọc "Cậu và Thẩm Gia chênh lệch nhiều như vậy, bác trai bác gái có đồng ý không?"

Đủ tuổi làm con gái luôn rồi, với tính cách của mẹ Phó, chắc chắn sẽ mong con dâu sẽ trưởng thành hơn chút.

Vốn dĩ chỉ là một trò đùa, không ai trong số họ coi trọng Thẩm Gia, nhưng Phó Minh Viễn thực sự đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về điều này.

Thẩm Gia cũng bắt đầu căng thẳng, cô sắp phải đối mặt với vấn đề mẹ chồng nàng dâu rồi sao?

Người đàn ông cảm nhận được áp lực trong tay, làm Thì Gia hiểu lầm rồi, anh nhẹ giọng an ủi bên tai cô "Có anh ở đây, bọn họ sẽ đồng ý."

Không phải là vấn đề có đồng ý hay không, vấn đề quan trọng nhất không phải là cô mới mười sáu tuổi đã phải đi gặp cha mẹ chồng rồi sao?

Cô gái không khỏi nói ra suy nghĩ đang có trong lòng, Phó Minh Viễn hỏi: "Sợ à?"

Thẩm Gia điên cuồng gật đầu, Phó Minh Viễn an ủi: "Còn có thời gian thích ứng, chờ hai năm nữa em đủ mười tám, anh sẽ đưa em trở về."

Thẩm Gia hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, cô tính toán còn ba tháng nữa mình sẽ tròn mười bảy tuổi, sau đó sang năm là mười tám rồi, cô bắt đầu căng thẳng.

Mỗi khi Thẩm Gia căng thẳng, cô rất thích nắm lấy ngón tay của người khác, vì vậy mọi người liền nhìn thấy Phó Minh Viễn chốc chốc lại rút ngón tay của mình khỏi tay cô gái, và còn an ủi thêm vài câu, cảnh tượng này khiến họ không khỏi kinh ngạc.

Đây còn là Phó Minh Viễn không vậy?

Nhân lúc Thẩm Gia đang đi vệ sinh, một người bạn thân trong nhóm không kìm được trêu chọc "Còn chưa kết hôn mà đã thành thê nô rồi à?"

"Cô ấy vẫn còn nhỏ nên phải nhường nhịn chút." Giọng điệu của Phó Minh Viễn đầy nuông chiều mà thậm chí anh còn không nhận ra.

Người bạn vẫn chưa dám đưa ra kết luận, theo hiểu biết nhiều năm của anh ấy thì Phó Minh Viễn không phải là người tốt về mặt này.

Chẳng lẽ Thẩm Gia có cái gì đặc biệt hơn người?

Quả nhiên, sau vài chai rượu vào bụng, người bạn lờ mờ biết được bí quyết mà Thẩm Gia nắm được trái tim của Phó Minh Viễn.

Phó Minh Viễn không thích uống rượu, tửu lượng của anh ở mức bình thường, cộng thêm việc mọi người cố tình rót thì tất nhiên anh đã say.

Anh chống lưng ghế sô pha muốn đứng dậy, Thẩm Gia vội vàng đỡ anh.

"Anh muốn đi đâu?"

"Toilet." Chỉ nghe giọng thì hoàn toàn không nhận ra anh đã say, nhưng nhìn thấy đôi mắt mơ màng của anh, Thẩm Gia vẫn không yên lòng mà đi theo.

Cô mỉm cười xin lỗi mọi người, đặt tay người đàn ông lên vai mình và dìu anh vào nhà vệ sinh.

Người bạn nhìn cánh cửa đóng chặt, sờ cằm trầm ngâm, ừm, tuy còn trẻ nhưng cũng khá dịu dàng và biết chăm lo cho người khác.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã nhận ra rằng việc nắm giữ trái tim Phó Minh Viễn dường như không chỉ đơn thuần là dịu dàng và quan tâm đến người khác.

Cánh cửa đó đã nửa giờ vẫn chưa được mở ra.

Trong cửa, Thẩm Gia không chống lại được bàn tay đang níu kéo của người đàn ông, buông lỏng bàn tay đang bảo vệ quần lót của mình ra, để cho dương vật của anh vén quần lót lên, đâm vào trong lỗ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro