Chương 64: Vợ đến cửa, gặp mặt ba người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc cả hai đang vui vẻ bên nhau, không ai biết rằng trong nhà đã có một vị khách không mời mà đến.

Ninh Nhiên ở nhà đợi mấy ngày, không đợi được người đàn ông trở về, mà lại nhận được đơn thỏa thuận ly hôn.

Tất nhiên, cô ta không kí, chỉ nói với luật sư của mình rằng cô ta sẽ suy nghĩ trong vài ngày rồi bỏ tờ đơn lại.

Cô ta thẫn thờ nhìn những tờ giấy đó, một lúc lâu sau mới bấm chuỗi số ở đầu nhật ký cuộc gọi.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy. Sorry..."

Ninh Nhiên cúp điện thoại, nghĩ một hồi rồi bấm dãy số để tên là "chồng".

Sau một phút, cô ta tê tái cúp máy, vẫn không có ai trả lời, Ninh Nhiên ngây người nhìn vào danh bạ, do dự rồi bấm tên bạn thân mình.

"Tớ sắp ly hôn rồi."

Người bạn đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ sững sờ.

Sau khi nghe cô ta ca cẩm, người bạn thân ngập ngừng nói "Hôm đó tớ ăn tối ở nhà Tiểu Linh, hình như tớ nhìn thấy xe của anh ấy ở căn hộ của xx, nhưng lúc đấy tớ cũng không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ cho rằng anh ấy quay lại để lấy đồ gì thôi nên đã không nói với cậu. "

Ninh Nhiên ngồi thẳng dậy, "Cậu chắc chứ?"

Cô bạn "ừ" một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, một lúc lâu sau giọng nói của Ninh Nhiên mới cất lên, "Cậu có thể đưa tớ đến đó được không?"

Cô bạn thân từ trên giường ngồi dậy "Được chứ."

Chung cư an ninh nghiêm ngặt, Ninh Nhiên đi xuống cùng người bạn, cô ấy tìm đến căn hộ của Phó Minh Viễn dựa theo trí nhớ.

Cô ta cũng chỉ cùng anh qua đây vài lần, đều là để lấy đồ rồi nhanh chóng rời đi nên không lưu lại dấu vân tay mở cửa.

Ninh Nhiên trầm tư vài giây, nhập mật khẩu vào giao diện, thử hai lần, mở cửa thành công.

Bài trí bên trong vẫn quen thuộc nhưng có chút khác biệt, Ninh Nhiên cẩn thận kiểm tra, trong phòng có thêm hơi thở của một người phụ nữ.

Người bạn đi cùng cô đương nhiên cũng nhìn ra, nhận thấy vẻ mặt của Ninh Nhiên không đúng, cô lo lắng hỏi, "Hay là tớ chờ anh ấy với cậu nhé."

Ninh Nhiên sắc mặt trở lại bình thường, "Không cần đâu, cảm ơn cậu đã đến đây một chuyến với tớ, mấy hôm nữa mời cậu một bữa nha."

"Thật sự không cần à?"

Ninh Nhiên lắc đầu, nở nụ cười, "Không cần mà, tớ làm được."

Người bạn liền chào tạm biệt.

Kết quả trận dã chiến trong rừng là không mang bao, nhưng may mà Thẩm Gia muốn ăn tinh dịch nên anh đã xuất hết vào miệng cô, không làm vấy bẩn quần áo, nhưng sau đó mùi vị trong miệng rất kỳ quái. Thẩm Gia háo hức muốn uống chút gì đó ngọt ngào để bớt mùi.

Cô vội vàng mở cửa, ngay đầu tiên khi xông vào nhà là đi thẳng đến tủ lạnh, nhưng vừa chạy vào phòng khách thì đột nhiên phanh gấp.

Phó Minh Viễn nhặt cặp sách bị cô quăng ở phía sau, thấy cô bất động, anh đặt cặp lên tủ giày, vừa đi đến vừa nói "Làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn đòi uống nước cam sao?"

Khi đi đến phòng khách, anh cũng dừng lại. "Tại sao em lại đến đây?"

Cô thăm dò liếc nhìn Thẩm Gia đang bị Phó Minh Viễn che một nửa "Sao thế? Không được chào đón à? Quấy rầy chuyện tốt của anh rồi sao?"

Phó Minh Viễn cau mày "Sao em vào được đây?"

Ninh Nhiên mỉm cười, "Anh chỉ có hai ba cái mật khẩu, cứ thử rồi sẽ ra thôi."

Ninh Nhiên không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy Phó Minh Viễn bảo vệ Thẩm Gia, cô ta muốn tức giận với cô, cô ta cố ý nhìn cô và nói: "Em còn chưa biết nhỉ, Minh Viễn chuyên nghiệp lắm, mật khẩu anh ấy dùng từ bé đến lớn đều là vài tổ hợp chữ và số cố định. "

Phó Minh Viễn nắm tay Thẩm Gia kéo cô đến bên cạnh mình, "Cô ấy không cần nhớ những cái đó, sau này dấu vân tay của cô ấy sẽ được lưu ở tất cả các nhà."

Đó là một cuộc chiến giữa những người phụ nữ, Ninh Nhiên không để ý đến Phó Minh Viễn, tiếp tục nhìn Thẩm Gia nói từng câu từng chữ "Trong đó có một chuỗi là ngày sinh nhật của chị."

Cô ta vừa dứt lời, Phó Minh Viễn lập tức nhìn về phía Thẩm Gia, cô còn quá nhỏ, lại trải qua ít chuyện, anh sợ những lời nói của Ninh Nhiên sẽ làm tổn thương trái tim cô.

Chắc chắn rồi, đôi mắt của Thẩm Gia trở nên ảm đạm và bàn tay đang nắm tay anh cũng buông lỏng ra.

Phó Minh Viễn không thích thể hiện sự yếu đuối trước đám đông, đặc biệt là với phụ nữ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô gái, Phó Minh Viễn đã thỏa hiệp.

Người đàn ông lặng lẽ giải thích và cam đoan bên tai cô gái "Đó là cái anh quên xóa, sau này anh sẽ chỉ giữ lại những thứ liên quan đến em".

Anh nói xong liền khôi phục lại vẻ lãnh đạm, đưa Thẩm Gia đến ngồi ở trên sô pha, sau đó lạnh nhạt nói với Ninh Nhiên, "Anh tin em cũng đã rất rõ ý của anh rồi, việc phân chia tài sản đã được viết rõ ràng trong đơn rồi."

"Anh nghĩ em tìm anh vì tiền à?" Ninh Nhiên cười thay vì tức giận.

"Không phải sao?" Phó Minh Viễn nói, "Anh nghe từ Vệ Lập Dương, không phải em đã định ly hôn từ lâu rồi sao?"

Điều đó được nghe từ đoạn ghi âm trên điện thoại di động của Thẩm Gia, tuy không nói tên nhưng nữ minh tinh "muốn ly hôn vì anh ta" rõ ràng là Ninh Nhiên.

Tảng đá lớn treo trong lòng Ninh Nhiên "uỳnh" một tiếng vỡ tan, tiếng nổ mạnh tạo tiếng vang rất lớn, nhưng bụi rơi xuống lại không có tiếng động, nó rơi nhẹ nhàng chậm rãi, không hề làm tổn thương bất cứ ai, chỉ khiến người ta có chút hoảng hốt và chấn động sau tiếng nổ.

Bởi vì ngay từ lúc Vệ Lập Dương rời khỏi giới giải trí, cô ta đã mơ hồ đoán được có liên quan đến chồng mình, cho nên mới sáng sớm đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.

Ninh Nhiên ngồi xuống, hai tay ưu nhã khoanh trên đầu gối, "Anh biết từ khi nào?"

"Em thì biết từ khi nào?" Phó Minh Viễn hỏi ngược lại.

Cuộc gặp gỡ của họ là do Ninh Nhiên tạo điều kiện, nhưng tất nhiên, cô ta chắc chắn sẽ không nói như vậy.

Ninh Nhiên trầm tư vài giây rồi nói: "Khi anh đi xem chương trình tạp kỹ với em."

Cô cố ra vẻ hào phóng cười chê Phó Minh Viễn, "Ánh mắt khi thích một người không giấu được đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro