Chương 63: Thèm khát làm tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với sự "giúp đỡ" của cô gái, quá trình tắm rửa vốn dĩ chỉ xong trong mười phút đã kéo dài gần một tiếng, cuối cùng Phó Minh Viễn cũng giúp cô tắm rửa sạch sẽ, ôm về giường, vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ trước 12 giờ.

Học sinh cấp ba phải đến trường trước 6 giờ 50, ngoại trừ thời gian đi lại và vệ sinh cá nhân, Thẩm Gia vẫn có thời gian ngủ 6 tiếng 10 phút.

Lúc này vẫn chưa đủ thời gian, chuông báo thức đã vang lên mấy lần, Thẩm Gia thậm chí còn không thể mở mắt ra được.

Thẩm Gia nhắm mắt uể oải ngồi trên xe ăn sandwich "Sau này không được thức khuya."

Phó Minh Viễn liếc nửa con mắt qua "Vậy em quay phim phải thức khuya thì làm sao?"

Thẩm Gia thở dài, "Thức khuya quay phim và học không giống nhau. Quay phim là kiếm tiền và làm người ta phấn khích. Học thì ... haiz."

Cô lại thở dài.

Phó Minh Viễn liền nói cô "Không cần phải quay phim nhưng phải học."

Thẩm Gia lại thầm thở dài trong lòng.

Phó Minh Viễn đã lên kế hoạch cải thiện việc học của cô, nếu không đến lúc dẫn về nhà, e là cửa của mẹ anh cô cũng không qua nổi.

Lúc này, mẹ Phó không biết rằng con trai bà đã thầm đổi con dâu cho bà. Bà tạp đang xem chương trình tạp kĩ về cha con trên TV và còn ca cẩm với cha Phó, con trai mình đã gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có lấy một đứa con trai hay con gái, liệu có vấn đề gì khó nói ra không.

Mẹ Phó lo lắng nói: "Có nên mời bác sĩ Hứa (bác sĩ chuyên chữa bệnh liệt dương và xuất tinh sớm) tới nhà khám cho nó không nhỉ?".

Cha Phó câm nín một hồi, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.

Đương nhiên, không có vấn đề gì khó nói, là do anh và Ninh Nhiên đều không muốn có con, cho nên trước đây hai người đều dùng biện pháp tránh thai, nhưng sau một khoảng thời gian, lại không có quan hệ tình dục gì cả, không có thai mới là bình thường.

Lúc này nhân vật nam chính không hay biết gì về chuyện này, so với con cái, anh quan tâm hơn đến việc cô gái có bị nghẹn khi ăn quá nhanh hay không, kịp thời đưa ngay một chai nước qua.

Thẩm Gia nuốt xuống miếng nước cuối cùng, nặng nề bước xuống xe, ai biết vừa bước vào cổng trường lập tức có người tiến lại gần cô.

Đó là một bạn học nữ trong lớp, cũng là một học sinh ngoại trú giống như Thẩm Gia.

Cô ta hỏi một cách thần bí: "Vừa rồi không phải người đại diện đưa cậu đến nha, người đàn ông lái xe là ai vậy? Trông có vẻ đẹp trai ghê ha."

"... Đeo khẩu trang mà cậu cũng có thể nhìn ra đẹp trai hay không à?"

"Đó là, mau nói đi, người đó có phải Chu Sênh không?"

Thẩm Gia kinh hãi nhìn cô ta, "Đó là họ hàng của chị Tiểu Mộng, chỉ đưa đón tôi đi học thay chị ấy vài ngày thôi."

Cô nhắc lại "Công ty của chúng tôi không cho phép người chưa đủ tuổi thành niên hẹn hò yêu đương, đồng thời cũng nghiêm cấm các mối quan hệ tình cảm công sở."

Bạn học nữ có vẻ tin tưởng, đợi đến ca tự học buổi tối tan học, cô đã chầu trực ở cổng trường, quả nhiên, người lái xe tới đón Thẩm Gia vẫn là người lúc sáng.

Cô không kìm được chạy ra ngoài định bắt chuyện, nhưng chiếc xe đã lao đi như bay, chỉ để lại một tràng tiếng gầm rú.

Không thể trách Phó Minh Viễn đạp ga quá nhanh, thật ra Thẩm Gia ngay khi lên xe đã vạch quần của anh ra rồi.

"Đói quá, đói quá, cho em uống sữa đi."

"Em để ... shh——" Người đàn ông còn chưa nói xong, đã cảm nhận được phần thịt bên dưới đã bị khoang miệng chặt chẽ của cô mút lấy.

Cái lưỡi của cô gái linh hoạt, lực mút của cô tối nay còn mạnh hơn bình thường gấp mấy lần. Cô mút cho người đàn ông đến nhũn cả chân, chân đạp ga cũng yếu xìu.

Phó Minh Viễn cố dịch đầu cô gái ra xa nhưng không biết cô lấy sức ở đâu mà không thể đẩy ra được, không còn cách nào khác, Phó Minh Viễn đành phải lái xe ngược chiều về nhà, lái đến một cánh rừng đang được thi công một nửa.

Phó Minh Viễn tháo dây an toàn cho hai người, khàn giọng nói: "Xuống xe."

Thẩm Gia ngậm chặt, lắc đầu.

Có thể 'ăn' rất vui vẻ trên xe, tại sao phải xuống xe?

"Xuống xe, chơi em."

Thẩm Gia sững lại, sau đó kiên định lắc đầu. Cô chỉ muốn uống "sữa", không muốn làm tình.

Phó Minh Viễn nhìn tư thế bất động của cô, nghiến răng nghiến lợi, mở cửa ghế lái, giẫm một chân lên mặt đất.

Dịch dương vật ra ngoài, Thẩm Gia cũng di chuyển theo. Đến khi Phó Minh Viễn đứng trên mặt đất bằng hai chân của mình, cô đã chuyển từ ghế phụ sang ghế lái. Điều duy nhất vẫn giữ nguyên là miệng cô không hề nhả dương vật ra.

Phó Minh Viễn lợi dụng sức hút của dương vật đối với cô, chậm rãi lui đến cái cây lớn nhất, Thẩm Gia cúi người, hai chân quỳ thành góc 90 độ, ngậm theo dương vật của anh.

Phó Minh Viễn rút côn thịt ra và đập "bốp bốp" vào mặt cô " Thích 'ăn' đến thế à?"

Phó Minh Viễn chọc quy đầu vào đôi môi đỏ mọng của cô, "Muốn uống sữa nhanh không?"

Thẩm Gia nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi chịu đánh, giọng nói mơ màng: " Muốn uống 'sữa'..."

Thẩm Gia gật đầu, há miệng ra như đóa hoa, giúp quy đầu chọc vào thoải mái hơn, đồng thời thỉnh thoảng lại thè lưỡi liếm tinh dịch chảy ra từ khe quy đầu.

"Muốn nhanh uống được thì chỉ dùng miệng sao được, làm tình sẽ nhanh hơn."

Phó Minh Viễn kéo cô dậy, để cô nằm bò lên thân cây, anh đưa tay định vén váy cô lên nhưng lại không chạm được gì.

Anh vừa kéo quần đồng phục xuống vừa nói: "Từ nay em phải mặc váy, không được mặc quần".

"Trường quy định, a ..." Côn thịt cắm vào trong lỗ, Thẩm Gia sướng đến mức ngửa đầu ra sau, "Em, em không thể..."

Người đàn ông không nghe lời giải thích của cô, đâm rút dữ dội.

"Aa--ưm" cô gái nhanh chóng che miệng lại, cô sợ thu hút người của công trường tới.

Người đàn ông mãnh liệt di chuyển, Thẩm Gia cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, cô nhìn xung quanh và phát hiện những gốc gỗ còn sót lại sau khi bị đốn hạ bên cạnh, liền chỉ vào và nói "Chú ngồi xuống đó đi, em tự di chuyển là được. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro