Chương 62: Sống chung + Tắm uyên ương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ahh... Em, là em nói, chú cũng đừng quên..." Thẩm Gia bị một đợt tấn công dữ dội từ phía sau đâm đến khuỵu xuống đất, chuyển từ đứng sang quỳ. Tuy nhiên, đêm còn rất dài, e là cuối cùng sẽ phải nằm xuống cũng nên.

Phó Minh Viễn làm việc gì cũng rất nghiêm túc, câu "chỉ uống sữa của chú" Thẩm Gia nói lúc làm tình đã được Phó Minh Viễn để trong lòng rồi.

Cộng thêm việc Ninh Nhiên ngoại tình, anh bắt đầu cân nhắc đến chuyện ly hôn.

Ly hôn là một vấn đề lớn, liên quan đến việc phân chia gia sản của gia đình hai người, điều đáng an ủi duy nhất là hai người hiện chưa có con.

Anh nhờ trợ lí liên hệ với luật sư, dự định sau này sẽ bàn bạc chi tiết, việc quan trọng nhất bây giờ là đi đón Thẩm Gia về nhà.

Sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc, hai người tách ra bay về, Thẩm Gia trở về nhà trước, Phó Minh Viễn đã hẹn đón cô vào buổi tối.

Anh nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi tối lấy chìa khoá xuống lái xe.

Thẩm Gia đã chuẩn bị những thứ cần thiết hàng ngày thường dùng từ trước, cuộc gọi vừa đến liền kéo vali chạy như bay xuống.

Phó Minh Viễn im lặng nhìn những chiếc túi lớn nhỏ của cô.

Đây là chuyển nhà à?

Chả vậy, Thẩm Gia còn cầm theo cả khăn tắm.

Nhưng đối diện với khuôn mặt tươi cười kia, Phó Minh Viễn đành chấp nhận chuyển toàn bộ hành lý lên xe.

Thẩm Gia cũng không sợ chỗ lạ, như thể trở về nhà của mình, dọn đồ vệ sinh cá nhân xong, cô còn mời Phó Minh Viễn đánh răng chung.

"......Không cần đâu."

Thẩm Gia còn sắp xếp thay anh, "Vậy anh đi tắm trước đi, mỗi người một việc cùng làm sẽ nhanh hơn, ngày mai còn phải dậy sớm đó."

Phó Minh Viễn cũng không biết làm sao, anh nghe cô nói xong liền đi vào phòng tắm, khi bước vào phòng tắm rồi anh vẫn còn hơi ngơ ngác.

Anh yên lặng đứng dưới vòi hoa sen, nghe thấy tiếng đánh răng ngoài cừa, trong lòng nảy sinh một cảm giác hơi kì lạ.

Ninh Nhiên vẫn luôn tao nhã, chưa từng dùng chung phòng tắm với anh, vì vậy trải nghiệm như này rất kỳ diệu.

Anh im lặng lắng nghe, cho đến khi tiếng nước ngừng lại mới bắt đầu cử động.

Bật vòi hoa sen lên, nước từ trên đầu đổ xuống, sau khi làm ướt tóc, Phó Minh Viễn bôi dầu gội lên đầu, dưới tiếng tạo bọt và tiếng vòi hoa sen, cửa phòng tắm lặng lẽ bị đẩy ra.

Phó Minh Viễn bị giật mình bởi xúc cảm mịn màng từ làn da áp trên lưng, đưa tay quệt lớp bọt che mắt, sau khi nhìn rõ là Thẩm Gia, anh chỉ biết câm nín "Em vào đây làm gì, mau ra ngoài đi."

"Không ra ngoài được, em muốn tắm cùng anh." Thẩm Gia vô tội chớp chớp đôi mắt.

Phó Minh Viễn muốn đẩy cô ra ngoài, ai ngờ Thẩm Gia đã thoa sữa tắm lên người mình, không những thế, cô còn rất chu đáo thoa giúp cho cả Phó Minh Viễn.

Thẩm Gia nặn bọt tắm thành một hình tròn, quay đầu lại, đặt vị trí cách khe mông ba ngón tay, sau đó xoay người vểnh mông lên cho anh xem.

"Nhìn nè, đuôi thỏ."

Sự chú ý của Phó Minh Viễn không nằm ở "cái đuôi thỏ" của nhân vật chính, nơi mà đôi mắt của anh khóa chặt vào thứ ẩn giữa khe mông đang khép chặt kia.

Thẩm Gia chơi tạo bọt đến nghiện, lại nặn ra một hình tròn lớn, tạo hình chữ Y giữa hông và vùng kín, rồi quay người đối mặt với anh ta.

"Tèn ten, quần lót chữ T!"

Phó Minh Viễn cong khóe miệng, dùng ngón tay khuấy một ít bọt rồi xếp thành hình tam giác vừa đủ che đầu ti.

Tự mình làm thì không thấy vấn đề gì, nhưng khi đổi sang người đàn ông làm thì Thẩm Gia lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô co người lại, tránh bàn tay của người đàn ông, hơi cúi người xuống, để bọt xà phòng lên người người đàn ông, hai tay xoa qua lại giữa ngực và bụng của anh.

"Để em giúp anh tắm."

Tay cô gái mềm mềm, vừa chạm vào cơ thể đã có cảm giác tê dại, không biết đã đánh thức con rồng khổng lồ trong rừng rậm từ lúc nào.

Phó Minh Viễn nắm tay cô đặt ở côn thịt đã cương nửa "Cọ chỗ này."

Thẩm Gia nửa quỳ, đỏ mặt, trước tiên bóp một ít sữa tắm để làm sạch phần lông cuộn tròn xung quanh, sau khi xong phần lông, cô lại dùng phần bọt đã tạo ra để làm sạch thứ nóng bỏng kia một cách nhẹ nhàng nhất.

Nhưng Phó Minh Viễn vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ nhẹ nhàng. Anh bóp bầu ngực của cô gái "Dùng ngực đi."

Mặt Thẩm Gia nóng bừng, đặt côn thịt ở giữa ngực xoa nắn cọ rửa, làm tới làm lui mười mấy lần, sau khi dùng nước rửa sạch, Thẩm Gia muốn đứng lên nhưng lại bị Phó Minh Viễn đè lại.

"Vẫn chưa đủ sạch." Người đàn ông khàn giọng nói "Dùng miệng khử trùng."

Trong phòng tắm ướt át, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh rên rỉ "huhu" đè nén, cô gái trần truồng ngồi trên sàn, hai tay đặt sau người, ngửa đầu ra sau, trên mặt là côn thịt đâm thẳng vào chiếc miệng cực kỳ nhỏ.

Cô gái lúc này giống như một món đồ chơi tình dục chuyên dùng để quan hệ bằng miệng của đàn ông, không có suy nghĩ, chỉ biết há miệng đón nhận ham muốn của đàn ông, nước miếng từ khoé miệng không kiểm soát được chảy xuống.

Đột nhiên, cổ họng cô gái phồng lên, hai mắt mở to, bàn tay nhỏ bé cố gắng bám chặt lấy sàn.

Phó Minh Viễn ôm chặt lấy đầu cô, hông nhanh chóng đâm rút, trong lúc thở dài, bao tinh hoàn co rút một hồi, xuất tinh dịch vào cổ họng chật hẹp của cô.

Thẩm Gia vùng vẫy, khó khăn lắm mới bỏ được thứ to lớn trong miệng ra, ôm cổ nghiêng người ho khan.

Phó Minh Viễn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô được, nhân lúc côn thịt chưa hoàn toàn mềm xuống, lật người cô lại rồi đè cô xuống sàn, tách hai chân cô ra và đi vào từ phía sau.

"Làm chết em! Làm chết em!"

Người đàn ông như đang cổ vũ cho mình, côn thịt vừa xuất tinh chưa kịp mềm xuống đã lại lần nữa cương cứng trong hoa huyệt của cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro