Chương 69: Gặp người lớn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Tuyết Hồng híp mắt nhìn Ninh Nhiên. Ninh Nhiên như nữ vương ở trước mặt người khác, lại như một cô gái nhỏ ở trước mặt Dương Tuyết Hồng, "Bời vì... Bởi vì tôi không muốn phơi bày quá mức cuộc sống riêng tư của mình."

Dương Tuyết Hồng miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.

Bởi vì hành động trốn tránh câu trả lời ở sân bay của Ninh Nhiên khiến chuyện li dị càng trở nên đáng tin hơn. Mấy ngày kế tiếp, tất cả tin tức đều nói về chuyện này, không có gì ngạc nhiên khi nó cũng đến tai mẹ Phó.

Vì vậy mẹ Phó mượn cớ ăn cơm để gọi Phó Minh Viễn, định tự hỏi.

Phó Minh Viễn về đến nhà, thấy bữa tối của gia đình chỉ có ba người thì anh đã đoán được ý đồ của mẹ.

Quả nhiên, vừa ăn mấy miếng, mẹ Phó hỏi mục đích thật sự của hôm nay: "Ly dị?"

"Ừm."

Mẹ Phó không ngờ anh thẳng thắn thừa nhận, tiếp tục hỏi, "Nguyên nhân?"

Phó Minh Viễn dừng một chút, nói, "Không hợp."

Mẹ Phó nhướng mày: "Không hợp? Mẹ thấy con đã tìm được người khác rồi."

Phó Minh Viễn ở cùng Thẩm Gia lâu, não cũng trở nên kì quái, anh tò mò hỏi lại, "Trước đây không phải mẹ không thích Ninh Nhiên sao?"

Sao đột nhiên lại che chở Ninh Nhiên?

Mẹ Phó hiển nhiên hiểu ý của Phó Minh Viễn, trong lòng lườm nguýt.

Còn có thể tại sao, không phải là bởi vì Thẩm Gia còn kém hơn Ninh Nhiên!

Quan trọng nhất là còn chưa trưởng thành đã qua lại với đàn ông hơn mươi tuổi, riêng một điểm này mẹ Phó đã cảm thấy cô không phải là một người phụ nữ tốt.

Nếu so sánh, ít nhất Ninh Nhiên có gia cảnh tốt, học đại học, tính tình cũng chững chạc.

Lúc này mẹ Phó thấy Ninh Nhiên như thế nào cũng vừa mắt, thậm chí còn khuyên nhủ, "Nhiều năm vợ chồng nào có thể chia tay là chia tay, nếu không các con sinh con nhé? Có con thì tình cảm quay về."

"Đã chia tay, đừng nói những chuyện này nữa, muốn sinh cũng là sau này sinh với Gia Gia."

Mẹ Phó hừ một tiếng, nói một cách lạnh lùng, "Đầu tiên mẹ nói cho con biết, mẹ không nhận đứa con dâu này, nếu con dám cưới cô ta, mẹ không nhận cả con."

Mẹ con rơi vào thế giằng co.

Cha Phó thấy vậy, tằng hắng giảng hoà, "Minh Viễn có thể coi trọng chứng tỏ có chỗ hơn người, tìm thời gian thích hợp dẫn về để mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, nói không chừng gặp xong bà sẽ thích thì sao?"

Mặt mẹ Phó vẫn quay sang chỗ khác, Phó Minh Viễn trầm tư trong chốc lát, nói, "Vậy thì tuần sau, con dẫn cô ấy tới cùng ăn bữa cơm tối."

Mẹ Phó cao giọng, "Cuối tuần này không được? Muốn mẹ đợi cô ta đến tuần sau không?"

"Tuần này cô ấy có việc ở ngoài thành phố, trở về phải đi học, chỉ có cuối tuần là rảnh rỗi."

"Thật là có mặt mũi, mẹ còn phải dành thời gian cho cô ta?"

Phó Minh Viễn yên lặng, cha Phó lại giảng hòa, "Đừng chờ đến cuối tuần, nó trở về cái lf đón về nhà ăn cơm, cứ quyết định như vậy đi, con và cha vào trong phòng làm việc trao đổi về tình hình của công ty trong quý này..."

Nói xong, cha Phó đưa Phó Minh Viễn đi.

Mà Lâm Mông ở cách xa ngàn dặm cũng đang tận tình khuyên bảo khuyên Thẩm Gia, "Gần đây em phải cách xa tổng giám đốc Phó chút, chớ trở về nhà đó của em, ở nhà trọ hoặc là ở chỗ chị cũng được, tránh ảnh hưởng đến em."

Lâm Mông nói dông dài, "Em cũng biết công ty lại nhét mấy mới người tới, chị không có thời gian quản em, em phải ngoan ngoãn, đừng tìm đám người kia mà học xấu. Chúng ta cứ kiếm tiền thật tốt, khi kiếm đủ tiền dưỡng lão rồi, nếu không thích cái nghề này thì đổi nghề, sau đó tìm một người đàn ông tốt yêu đương, kết hôn, sinh con, tính tình như em quá mềm mỏng, không thích hợp ở chỗ này quá lâu."

Thẩm Gia ngây dại, cô không ngờ Lâm Mông tính xong cả đường lui giúp cô, ngây ngẩn nói, "Em thấy vòng giải trí vô cùng tốt mà, em chưa từng nghĩ sẽ rời đi."

Lâm Mông không chịu thua kém mà nhìn cô, "Đó là bởi vì em chưa quá nổi tiếng, cũng còn rất nhỏ, khi em thành niên, đến thời điểm có thể lan truyền xì căng đan, hừ, xem đến lúc đó em có chịu đựng nổi không."

Nói xong, Lâm Mông đứng lên phủi mông, "Được rồi, lát nữa em tự quay, chị đi về thu dọn hành lý trước, sau khi quay xong thì chúng ta sẽ trực tiếp lên máy bay."

Lúc này Lâm Mông không biết đã sớm có người sắp xếp xong xuôi cuộc sống đường lui của Thẩm Gia trước mình một bước, thậm chí ngày cô quay về cũng được sắp xếp ổn thỏa.

Thẩm Gia chân trước vừa bị đuổi về nhà trọ, chân sau đã bị Phó Minh Viễn đón lên xe.

Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Thẩm Gia còn kinh ngạc không thôi, nhắc nhở anh, "Còn một giờ nữa là đến thời gian tự học buổi tối, anh không cho em lên trường thật à?"

"Ừ, tối nay ăn bữa cơm với anh."

Thẩm Gia không hẳn thích học, so sánh ăn cơm và học tập, chắc chắn cô lựa chọn ăn cơm, vì vậy ngoan ngoãn ngồi yên chờ ăn.

Ai ngờ bữa cơm này là là bữa cơm khó khăn nhất mà cô từng ăn, không có một trong.

Khi lái xe vào khu biệt thự, Thẩm Gia cảm thấy kỳ lạ, nhưng do tin tưởng, nên cô kiềm chế lòng nghi ngờ người đàn ông, suy nghĩ có lẽ là nhà hàng tư, hoặc là đến nhà bạn ăn cơm, cho đến khi đứng ở trước mặt cha Phó mẹ Phó, Thẩm Gia không hề hoảng hốt.

Phó Minh Viễn chọc sau lưng cô, nhắc nhở, "Chào bác trai, bác gái."

"Cháu chào bác trai, bác gái." Thẩm Gia có hơi cẩn thận.

Cô gái luôn thích núp sau người đàn ông, điều này khiến mẹ Phó cau mày.

Quá không phóng khoáng.

Vừa định nói cô gì đó, chỉ thấy con trai có vẻ rất thích cô gái lệ thuộc vào anh, không chỉ cười với Thẩm Gia, còn dắt tay Thẩm Gia ở trước mặt mình, giống như là muốn động viên cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro