Chương 72: Quyến rũ + Dụ dỗ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh mở hai cánh môi âm đạo đang đóng chặt, quả nhiên cái âm vật ở phía trên, nhỏ như hạt đậu xanh nào đó đã bị cọ xát thành hạt lạc, đỏ hồng và vẫn còn rỉ nước.

Phó Minh Viễn ấn ngón tay cái vào, cố gắng ngăn dòng nước lại, nhưng không ngờ, kích thích càng chảy ra nhiều hơn khiến cơ thể cô cong lên.

Phó Minh Viễn xoa mạnh vài cái, kéo khoá quần xuống khi nước đã chảy ra nhiều, rút dương vật của mình ra đâm vào trong dâm huyệt của cô, Thẩm Gia rên rỉ.

"Ahhh ... anh, anh mau dùng sức chút ..."

Tiếng gọi này khiến người ngoài cửa dừng lại, mặt mẹ Phó vừa xanh vừa đỏ.

Còn nhỏ như vậy mà đã biết dụ dỗ, quyến rũ đàn ông, chẳng trách Minh Viễn lại ra sức bảo vệ.

Bà rất tức giận vì con trai mình lại không muốn cùng mình tranh luận mà vội vội vàng vàng trở về phòng thì ra là còn cùng tiểu yêu tinh này trên giường.

Những người bên trong không biết ngoài cửa có khán giả nên trên giường âm thanh phát ra hết trận này đến trận khác, khiến mẹ Phó rất tức giận, cuối cùng đành phải dậm chân bỏ đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Phó lần đầu tiên không thấy con trai mình dậy sớm ăn sáng, cả hai cùng nhau mãi đến giữa trưa mới xuất hiện.

Cũng may anh không ở lại lâu, sau khi ăn trưa, Phó Minh Viễn đưa Thẩm Gia đi chào tạm biệt cha mẹ, mãi đến khi lên xe, lưng Thẩm Gia vốn đã căng thẳng mới nới lỏng xuống.

Phó Minh Viễn nhìn thấy điều này anh buồn cười và hỏi một cách thích thú, "Em có sợ không?"

"Mẹ anh kỳ thật tâm không xấu, nhưng mà ngoài miệng thì không tha cho người. Em chỉ cần nghe lời, đừng để trong lòng."

Thẩm Gia gật đầu nhưng thật sự vẫn không ngăn được cô cảm thấy sợ mẹ Phó.

Phó Minh Viễn nói, "Em có nhớ tối qua ba tìm anh đến thư phòng không?"

Thẩm Gia gật đầu.

"Ông muốn chúng ta sinh một đứa con trước rồi sẽ kết hôn sau."

Thẩm Gia ngạc nhiên, "Có phải là em phải sinh được cháu trai thì mới được gả vào nhà anh không?"

"..."

Thấy cô lại nghĩ đi đâu. Phó Minh Viễn im lặng.

Thẩm Gia thấy anh không nói nên lời, khiến cô bật cười, liền hỏi lấy lòng anh "Sau đó thì sao?"

"Làm gì có sau đó, loại chuyện này tuỳ theo nguyện vọng của em."

Thẩm Gia đương nhiên không muốn sinh con sớm, vì vậy cô nắm lấy tay anh nói: "Bây giờ sinh cũng quá sớm, chúng ta xem xét sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chuyện sinh con này em nghĩ nên để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thì hơn, anh có nghĩ vậy không? "

Phó Minh Viễn nhịn cười, "Uh."

Thẩm Gia thở phào nhẹ nhõm.

***

Ninh Nhiên đối với vụ ly hôn vẫn đang sôi sục, cô không phản hồi, cánh săn ảnh thì ngược lại, chạy theo Phó Minh Viễn và những đối tượng bê bối khác. Một số phóng viên còn bỏ ra một số tiền lớn thuê một phòng trọ ở đối diện với nhà của Phó Minh Viễn.

Có anh chàng phóng viên cũng có vài chủ ý, anh ta đã đặt một bức tường đầy cây xanh giả trên ban công, đồng thời đặt máy ảnh vào những cây xanh để ghi hình cả ngày căn phòng của Phó Minh Viễn.

Sau khi ngồi chồm hổm suốt ba tháng, cuối cùng anh ta cũng đã đợi được chút bóng dáng của chủ nhà vào một đêm tối.

Đêm đó dường như bị quên, rèm cửa không được kéo chặt, từ khe hở có thể nhìn thấy một ít đồ đạc bên trong phòng.

Phó Minh Viễn đi đi lại lại, nhìn qua khe hở thấy trên tay anh ôm một nắm lớn hoa hồng trắng. Phóng viên đếm được, anh đã đi đi lại lại khoảng bốn lần. Mỗi lần anh đi tới đều đầy ắp trên tay là hoa hồng dường như là đang sắp xếp một bất ngờ nào đó.

Anh ta nhìn thấy Phó Minh Viễn ngồi xổm xuống một lúc lâu, và sau đó ánh sáng biến mất, trong căn phòng từng đốm nhỏ ánh sáng của nhiều ngọn nến được thắp lên từ sàn nhà.

Nó có thể là một màn cầu hôn hoặc một cảnh sinh nhật? Người phóng viên phỏng đoán như thế.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, đợi khoảng mười phút, bóng dáng của Phó Minh Viễn lại xuất hiện trong khe hở, anh vội vàng đi về phía trước, đột ngột dừng lại sau khi đi được vài bước, đi tới cửa sổ kéo rèm cửa lại.

Anh chàng phóng viên gõ đùi, điều chỉnh tiêu điểm máy quay cho gần nhất và cố gắng nhìn thứ gì đó qua cái khe đó, nhưng vô ích.

Anh đang bực mình lắm, định bỏ cuộc thì phát hiện bóng hai người in qua tấm rèm.

Phó Minh Viễn hẳn là đã quên kéo thêm một lớp rèm cản sáng nữa, phóng viên nghĩ. Tâm trạng chán nản của anh lại sôi sục.

Qua cái bóng, anh ta có thể thấy người được một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc thẳng, cao ngang vành tai của người đàn ông, khi bước vào phòng, họ ôm nhau và hôn nhau.

Cậu phóng viên vui mừng đến mức báo ngay cho sếp, không ngờ lại bị sếp mắng vào đầu.

"Chỉ những người nổi tiếng mới là người của công chúng. Nếu ảnh của Phó Minh Viễn bị chụp trộm lộ ra ngoài, anh ta có thể kiện cậu vì đã vi phạm quyền riêng tư. Cậu có thể giữ ảnh đã được chụp bây giờ để làm bằng chứng đối chiếu với thời gian ảnh chụp của các minh tinh khác của nhóm phóng viên... "

Nhưng anh chàng phóng viên này lại không cam lòng, để thuê được căn nhà này, tiền tiết kiệm đổ vào đây đã cạn, bây giờ anh ta cần sự quan tâm của truyền thông để đổi lấy tiền tài.

Sau khi cân nhắc nhiều ngày, 12 giờ trưa ba ngày sau, khi mọi người đang nghỉ ngơi, ăn uống và sử dụng điện thoại di động, anh ta vẫn là đăng bức ảnh Phó Minh Viễn cầm một bông hồng cùng với bức ảnh hai cái bóng hôn nhau qua rèm cửa, với tiêu đề rất phô trương. "Phó tổng lén lút gặp tình yêu mới vào ban đêm, và cả hai hôn nhau say đắm tại nhà riêng."

Ngay sau khi bức ảnh được đăng tải, phản ứng đầu tiên của cư dân mạng là nghi ngờ.

Đầu tiên, chỉ có thể xác định nam chính là Phó Minh Viễn, nữ chính còn không rõ mặt mũi, chỉ có một cái bóng, ai dám nói người bên trong không phải Ninh Nhiên?

Tình cờ có phóng viên gặp được Ninh Nhiên ngay tại sân bay, ảnh chụp gần đây của Ninh Nhiên trong ảnh lại là một mái tóc ngắn ngang vai, hiển nhiên Ninh Nhiên không thể buộc tóc đuôi ngựa dài như trong bức ảnh được.

Ngay khi bức ảnh vừa lọt ra ngoài, sóng gió dư luận lập tức hướng về phía người phụ nữ giấu mặt trong bức ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro