Chương 71: Âm vật bị cọ sưng lên và nước chảy khắp nơi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trong phòng dường như dừng lại một lúc, Phó Minh Viễn người vẫn được gọi là Phó tổng đây, không biết "Phó tổng" trong lời bà giúp việc là ai, phải mất mấy giây sau mới thấy giọng nói của người đàn ông đáp lời.

"Ở đâu?"

"Thư phòng."

"Tôi hiểu rồi."

Bà giúp việc liền nhanh chân rời đi.

Phó Minh Viễn nhìn cặp mông hồng đào xinh đẹp đang dưới thân mình, thì đưa tay véo véo một cách tiếc nuối, sau hơn chục lần đút vào nhanh chóng, anh mới miễn cưỡng rút ra khỏi cơ thể cô.

Thẩm Gia cảm thấy trống rỗng đưa tay giữ lại dương vật không muốn cho anh rời đi.

Phó Minh Viễn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, "Anh sẽ quay lại sớm."

"Không." Thẩm Gia làm nũng với anh, "Em vẫn muốn bây giờ."

Nói xong cô thực tự giác đem dương vật nhét lại vào trong âm đạo, thế là bà giúp việc phải gọi "Phó tổng" đến lần thứ ba.

Cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, cha Phó tưởng là con trai mình, ông há miệng định mắng vài câu, khi biết người vừa đẩy cửa là vợ mình, lời vừa ra đến miệng đành nghẹn lại liền hỏi: "Sao em lại tới đây?"

Mẹ Phó đặt trà dưỡng sinh lên mặt bàn và khịt mũi, "Còn không phải vì con yêu tinh nhỏ đó."

Cha Phó suy nghĩ một hồi mới nhận ra  "Yêu tinh nhỏ đó" chính là Thẩm Gia, liền tò mò hỏi: "Con bé làm gì không vừa ý em sao?"

Bà liếc ngang cha Phó, "Không liên quan gì đến tôi, nhưng con trai của ông thì có đấy!"

"Ông đợi Minh Viễn bao lâu rồi? A Phân (người giúp việc) đã gõ cửa mấy lần rồi, cô ta vẫn quấy rầy không cho Minh Viễn được rời đi. Thật sự là người một chút quy củ cũng không hiểu." Mẹ Phó rất tức giận nên suy đoán ác ý với Thẩm Gia.

Bà giúp việc mang trái cây vào đứng thẳng lưng khi nghe thấy lời nói của mẹ Phó , bà thấy thật may vì bà đã không nói hết những gì đã nghe thấy cho mẹ Phó biết, nếu không chưa biết chừng mẹ Phó còn có thể thật sự đã đến tận nơi gõ cửa.

Cha Phó cảm thấy vợ mình đánh giá quá chủ quan, liền giải thích giúp Thẩm Gia: "Cũng có thể là Minh Viễn bị chuyện gì đó làm cho chậm trễ."

Bà giúp việc cúi đầu càng thấp, nhanh chóng cầm cái mâm đựng hoa quả trốn thoát khỏi hiện trường, lúc đi ra ngoài, cuối cùng cũng gặp được Phó Minh Viễn sau khi đã trì hoãn quá lâu đang từ từ đi tới.

Bà cảm thấy điều duy nhất có thể làm vào lúc này là cảnh báo anh, liền nhắc nhở: "Ông Phó vẫn đang đợi cậu trong thư phòng, ừm... Ông ấy hiện tại tâm trạng không được tốt."

Phó Minh Viễn khẽ gật đầu, gõ gõ cửa, sau khi thấy người bên trong trả lời thì đẩy cửa vào, nhìn thấy mẹ Phó, anh ngạc nhiên nói: "Sao mẹ lại ở đây?"

"Cha anh chờ anh đến khát nước, mẹ không thể mang trà cho ông ấy sao?"

Phó Minh Viễn nói lời xin lỗi, sau đó anh giải thích, "Gia Gia có chút sợ người lạ, vì vậy đã để cha phải chờ lâu rồi."

Nghe thấy từ "Thẩm Gia", cha Phó nhớ ra mục đích gọi con trai của mình, ông yêu cầu mẹ Phó ra ngoài trước, chỉ còn lại hai cha con trong thư phòng.

Ông hỏi thẳng vào vấn đề: "Thẩm Gia năm nay bao nhiêu tuổi?"

Phó Minh Viễn hướng ông nói: "Còn ba tháng nữa mới mười bảy tuổi."

"Con định kết hôn với cô ấy?"

Phó Minh Viễn gật đầu, "Chờ cô ấy hai mươi tuổi chúng con sẽ kết hôn."

"Hai mươi? Vậy thì những ba năm nữa sao? Ba năm nữa con đã bốn mươi mốt tuổi rồi, quá muộn để sinh con." Cha Phó cau mày.

Ông đột nhiên vỗ bàn nói: "Sinh trước, sau này lấy giấy chứng nhận kết hôn là được rồi."

Phó Minh Viễn cau mày, "Cha, cho dù là kết hôn có thể sinh con hay không còn tùy thuộc vào mong muốn của Gia Gia."

Cha Phó nghi ngờ: "Sinh cháu cho nhà họ Phó chúng ta thì còn điều gì khiến người khác không muốn chứ."

Trước khi Phó Minh Viễn và Ninh Nhiên kết hôn, không biết có bao nhiêu cô gái muốn sinh con cho anh, thậm chí có người còn tìm đến nhà. Cha Phó biết rất rõ sự nổi trội và tài giỏi của con trai mình.

"Là con tôn trọng mong muốn của cô ấy." Phó Minh Viễn tự biện giải, "Hơn nữa, con cũng không có già, vẫn có thể đợi vài năm nữa."

Cha Phó không thèm để ý đến anh, ông vỗ vỗ xuống bàn, "Tốt hơn là sinh con càng sớm càng tốt. Tốt nhất là sinh trong vòng một, hai năm tới, sau đó đăng ký kết hôn sau."

Phó Minh Viễn cau mày, anh không đồng ý với lời nói của cha mình, nhưng anh không muốn tranh cãi với cha Phó. Lời người lớn nói có thể nghe nhưng không nhất thiết phải làm theo, hơn nữa bọn họ cũng không ở chung, sau đêm nay mặc kệ mọi người quấy nhiễu, cha mẹ tay có dài tới đâu cũng quản không hết được việc của bọn họ.

Cha Phó thấy anh không trả lời, lại hỏi: "Con có nghe thấy không? Sắp xếp thời gian sinh một đứa đi. Nếu sinh được cháu trai, tới khi kết hôn cha sẽ nói giúp vài lời hay giúp con trước mặt mẹ."

Phó Minh Viễn chưa kịp trả lời thì cửa đã mở ra, mẹ Phó hùng hổ nói: "Cho dù là sinh cháu trai của mẹ, mẹ cũng không đồng ý."

"Con muốn chơi đùa thì cứ chi ít tiền mà vui vẻ. Lấy vợ sinh con phải cẩn thận. Gen mẹ của bọn trẻ nên được chọn lọc kỹ càng. Đầu tiên chỉ số IQ phải cao, thứ hai là ngoại hình ưa nhìn .."

Phó Minh Viễn đang suy nghĩ về Thẩm Gia còn trong phòng, nghe mẹ Phó lảm nhảm xong liền thấy phiền phức ngắt lời bà, "Mẹ, con về trước đây."

Không để cho mẹ Phó có cơ hội gọi anh lại, anh nhanh chóng mở cửa tốc độ như bay.

Phó Minh Viễn trở lại phòng, nhìn thấy cô gái trên giường như mèo con bị động dục, cô cuộn chăn lên ôm lấy cọ cọ vào người, quần lót đã cởi ra từ lúc nào, bộ phận trần trụi của cô trực tiếp chạm vào chăn, chiếc chăn bông bị lây dính bởi nước sẫm màu ở một số chỗ.

Phó Minh Viễn đi tới, vỗ mông cô một cách buồn cười, "Em không đợi được mấy phút, nhìn xem, chăn bông đã bị em làm bẩn rồi, tối nay xem em sẽ dùng cái gì để đắp."

Thẩm Gia cảm nhận được cái vỗ nhẹ vào mông khi cô đang cọ xát thoải mái, cô nhấc khuôn mặt thoải mái ra khỏi chăn và bối rối mê man nhìn ra phía sau.

"Anh về rồi ..." Giọng cô gái nhẹ nhàng, một giọng nói phát ra sau khi cô được làm mới vài lần, Phó Minh Viễn không kìm được mà lật người cô lại đối mặt với anh, kéo một chân để lộ ra vùng kín của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro