Chương 74: Dụ dỗ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các tay săn ảnh không chụp được ảnh không có nghĩa là họ không ở cùng nhau, chỉ có điều tần suất gặp nhau ít đi và không gian gặp nhau trở nên bí mật hơn.

Ít gặp gỡ hơn cũng là điều tốt cho Thẩm Gia, cuộc sống trong khuôn viên trường cũng phong phú hơn rất nhiều.

Trước đây mọi người đều coi cô ấy là ngôi sao, còn có thành kiến với cô vì sự cố chiếc nhẫn, nhưng khi họ thấy cô đi học và thành tích của cô được cải thiện thì mọi người dần dần thay đổi thành kiến với cô, thỉnh thoảng họ còn có thể hẹn cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngoại trừ Lâm Mông, cô gần như đã quỳ xuống cầu xin Thẩm Gia đã đến lúc quay trở lại làm việc rồi.

Đối với công việc của Thẩm Gia, cô không thể tự ra quyết định được, hiện tại mặc dù cô ấy vẫn ở dưới trướng của Ninh Nhiên, nhưng thực chất chỉ còn là trên danh nghĩa thôi, người khác có thể không nhìn ra chuyện gì, nhưng người trong cuộc thì đều rõ. Từ nửa năm trước, công ty đã ngừng can thiệp vào bất kỳ công việc nào của Thẩm Gia.

Vì sự nổi tiếng vẫn còn, Phó Minh Viễn không thể công khai chuyện của cô và anh một cách quan minh chính đại được, và tất nhiên anh cũng không thể giúp Thẩm Gia chấm dứt hợp đồng được. Vì một khi chấm dứt hợp đồng, lại chẳng phải không đánh mà tự khai sao? Vì vậy, mặc dù bây giờ Thẩm Gia vẫn ở dưới trướng của Ninh Nhiên, nhưng mọi vấn đề đều do Phó Minh Viễn lo liệu.

Chính vì điều này mà Thẩm Gia có quyền lựa chọn rất lớn, ngay cả Lâm Mông cũng không thể giúp cô đưa ra quyết định.

Thẩm Gia, người có quyền lựa chọn nhất, lại phải đối mặt với vấn đề có nên quay lại làm việc hay không, đương nhiên cô sẽ chọn hỏi Phó Minh Viễn.

Vậy là hai người đã một tháng rưỡi không gặp nhau, liền lén lút một đêm tối đầy gió mà gặp nhau.

Vẫn là tài xế của Phó Minh Viễn lặng lẽ đến đón cô, sau hơn 40 phút, chiếc ô tô màu đen cuối cùng cũng dừng lại bên trong biệt thự bí mật.

Phó Minh Viễn nghe thấy tiếng xe, đặt điện thoại xuống, giả vờ nhìn vào máy tính.

Thẩm Gia vui vẻ nhảy xuống xe, cảm ơn tài xế, vào biệt thự đi thẳng lên lầu hai.

Tiếng bước chân càng gần, lưng của Phó Minh Viễn càng thẳng, Thẩm Gia vừa mở cửa đã nhìn thấy một người đàn ông đang chăm chỉ làm việc.

Cô bĩu môi bất mãn nói: "Em đến cũng không thấy anh chào đón, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến công việc."

Phó Minh Viễn mí mắt cũng không nâng lên, " Không phải em chơi rất vui sao, quên cả trời đất? Sao vậy, thật là một cuối tuần hiếm hoi, tối nay em không có hẹn?"

Thẩm Gia bước tới với lương tâm cắn rứt, cúi xuống chui vào dưới cánh tay anh, ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ người đàn ông làm nũng.

"Chẳng phải là đều làm theo những gì anh đã nói với em sao, hãy giao tiếp nhiều hơn với các bạn cùng lớp và trải nghiệm cuộc sống trung học nhiều hơn. Anh xem, nếu em không tranh thủ trải nghiệm, năm sau em đã lên năm ba trung học!"

"Trải nghiệm mà anh đang nói đến là muốn em chăm chỉ học hành chứ đâu có nói cho em đi chơi cả ngày."

Thẩm Gia liền tìm lý do lấp liếm "Là bởi vì anh không có thời gian cùng em đi ra ngoài."

Thậm chí còn thay đổi chủ đề, "Khi nào chúng ta cùng đi chơi?"

Phó Minh Viễn không so đo đến việc cô đổi chủ đề, sau khi nghĩ lại, theo phản hồi gần đây của các thám tử, các tay săn ảnh theo dõi Thẩm Gia gần đây ngày càng ít, cùng nhau ra ngoài chơi cũng không phải là không thể.

Vì vậy, anh hỏi cô, "Em muốn đi đâu?"

"Em muốn đi thảo nguyên ăn thịt dê."

"Đừng nghĩ đến những địa điểm trong nước." Phó Minh Viễn đả kích cô mà không ngẩng đầu lên.

Thẩm Gia thở dài nói: "Vậy anh nghĩ có thể đi đâu?"

Phó Minh Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một số nước nhỏ ở châu Âu thì có thể đến đó."

"Anh không thể đến nơi có đồng cỏ sao?" Thẩm Gia không chịu thua, thậm chí còn dùng sức dụ dỗ, bàn tay nhỏ bé đang ôm cổ kéo anh xuống, áp môi đỏ mọng lên.

"Không được, cho dù bị em dụ dỗ cũng không đi được."

Anh là người lý trí không muốn vì chút phiêu lưu mà mạo hiểm, để cô phải đối mặt với dư luận.

Cô lại không thể hiểu được ý tốt của anh, sống ngoài ánh đèn sân khấu nữa năm khiến cô cảm thấy được nới lỏng rất nhiều, trong mắt cô tràn đầy mong chờ đến được nơi có đồng cỏ và thịt dê. Đối với sự từ chối của Phó Minh Viễn cô liền cảm thấy thất vọng.

Thẩm Gia phản bác lại "Không phải dụ dỗ, em chỉ là muốn hôn anh."

Trong khi anh đang nói chuyện, chiếc lưỡi đã chui vào miệng thành công, Phó Minh Viễn muốn cắn nó, nhưng có điều dường như nó hiểu tâm lý chỉ tới đây rồi chuồn ra ngoài như một con cá.

Hai người đã ở bên nhau gần một năm, và cả hai đều biết sở thích tình dục của nhau, Phó Minh Viễn thích chinh phục, vì vậy Thẩm Gia tạo ra sự phóng túng và để cho anh chinh phục.

Sau khi cảm nhận được cảm giác cứng ngắc dưới mông, Thẩm Gia rút dương vật của anh ra để an ủi nó, khi dương vật cương cứng và thích hợp để đâm vào thì Thẩm Gia lại buông ra, cô như con cá liền trốn ra ngoài.

Phó Minh Viễn đưa tay định nắm lấy, nhưng Thẩm Gia đã tránh sang một bên và chạy ra cửa.

Anh chỉ dừng lại một vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, bước vài bước mạnh mẽ ,với đôi tay dài của mình nắm lấy áo của cô.

Phó Minh Viễn kéo cô lại vào lòng, hai tay ôm ngang cổ không cho cô cử động, tay còn lại vòng qua vùng tam giác qua lớp váy, ngón giữa cứng rắn mãnh liệt đẩy vào bên trong miệng huyệt.

"A, đau quá, đau quá, anh..."

Phó Minh Viễn đưa cánh tay lên chặn miệng cô, anh dùng một tay còn lại xé rách đũng của chiếc quần tất, kéo chiếc quần lót sang một bên. Dương vật nhanh chóng theo chỗ bị xé rách đâm vào bên trong huyệt.

"Ahh...Anh đau quá..." Thẩm Gia đưa đôi mắt đỏ ướt nhìn anh.

Phó Minh Viễn không có ý định dừng lại, anh an ủi cô, "Đừng nhúc nhích, thả lỏng đi, lúc căng thẳng sẽ càng đau hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro