Chương 75: Liếm tinh dịch trên dương vật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không quan hệ đã hơn một tháng, âm hộ của cô đã khôi phục lại độ săn chắc như một xử nữ, cho dù cô có thả lỏng nó như thế nào, nó cũng khó chứa nổi cự vật đang cương cứng.

Nước mắt của Thẩm Gia rơi xuống thành chuỗi, "Em không muốn làm chuyện đó ... uhh uhh ..."

Phó Minh Viễn vỗ nhẹ vào mông cô, "Đó là bởi vì lâu rồi em không ở đây, vẫn sẽ chặt chẽ khi không quan hệ. Nếu em không chịu làm hôm nay, ngày mai cũng sẽ vẫn đau, em chịu nhịn một chút."

Thẩm Gia nức nở nói: "Chúng ta không làm không được sao? Em muốn đi thảo nguyên..."

Phó Minh Viễn chặn miệng cô, "Đi đi, đưa em đi, làm xong liền sẽ đưa em đi."

Khi giọng nói rơi xuống, dương vật đã cắm thật sâu vào trong lỗ, hai mắt Thẩm Gia nhắm chặt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt.

"Anh sẽ đưa em đi bất cứ nơi nào em muốn, được không?"

Nghe vậy, Thẩm Gia liền lấy lại lý trí, vì sợ anh đổi ý cô quay lại nói: "Chuyện này, là anh nói đấy nhé."

"Ừm, chỉ cần em phục vụ anh thoải mái, em muốn đi đâu cũng được."

Nghe vậy, Thẩm Gia siết chặt âm đạo, thân trên không còn mềm nhũn mà thẳng thắn chủ động quay đầu hôn anh.

Hạ thể bị dương vật to đen đâm vào, miệng nhỏ thân trên bị đầu lưỡi xâm nhập, hai cái lỗ đều bị chặn lại.

Nụ hôn mê say đến mức Phó Minh Viễn quên cả động tác, Thẩm Gia cảm thấy có chút không đủ, liền rút đầu lưỡi ra khỏi miệng anh, "Anh mau động..."

"Em phục vụ tôi, hay tôi phục vụ em?" Anh cao ngạo ngẩng cao đầu.

Nhưng mà Thẩm Gia thật sự là đang cầu anh, cho nên chủ động hướng mông tới lui, giật giật dương vật, ngay tại nơi giao hợp liền chảy ra tiếng nước.

Phó Minh Viễn đột nhiên rút dương vật của mình ra, xoay người cô lại, hạ thấp cô xuống, để cho dương vật anh dính đầy dâm dịch đối diện với cô, "Ra nhiều nước rồi, nghe không thoải mái, liếm cho anh một ít."

Người khác chắc chắn sẽ cảm thấy khuất nhục, nhưng Thẩm Gia đối với côn thịt của anh lại vô cùng yêu thích, cho dù nó có dính nước của cô thì cũng có thể chấp nhận được.

Đương nhiên, nếu không phải liếm thì nhất định sẽ không liếm, Thẩm Gia cũng không thật sự thích vị từ thứ nước của mình.

Vì vậy, cô đã thè lưỡi và chỉ dùng đầu lưỡi của mình để liếm mắt trên đầu dương vật.

"Ah - Anh muốn em liếm nước trên dương vật, chứ đâu bảo em liếm chỗ đó." Phó Minh Viễn không chịu được nữa suýt chút nữa đã bắn ra ngoài.

Thẩm Gia nhíu mày làm theo lời anh, nắm lấy đầu dương vật của anh, mút mạnh, cả người anh mất kiểm soát hoàn toàn, quay lưng lại, đẩy cô về phía trước, Thẩm Gia quỳ xuống đất.

Phó Minh Viễn quỳ một chân xuống, hung hăng đâm dương vật của mình vào trong huyệt một lần nữa, quyền chủ động không còn là của cô nữa.

Thẩm Gia mặt đỏ bừng, cô lắc lư qua lại bị anh đâm vào trong mãnh liệt ,cô hoàn toàn không nghe thấy lời nói của anh, trong chốc lát mới nhớ tới mục đích của mình khi đến đây.

"Chị Lâm Mông nói rằng có một kịch bản hay, nhưng vai diễn này rất nặng ký. Hỏi em có muốn nhận nó không."

Phó Minh Viễn sờ lên tóc cô, nhỏ giọng nói: "Em muốn nhận sao?"

"Em không biết." Thẩm Gia chớp mắt và thành thật nói, "Em thích cuộc sống trong khuôn viên trường, nhưng cũng hơi nhớ diễn xuất một chút. Sau này em cũng sẽ không thể tìm được công việc nào tốt hơn so với khi em làm một diễn viên. Làm diễn viên cũng rất tốt. "

Phó Minh Viễn nhớ lại thành tích của cô gái và gật đầu đồng ý.

"Vậy thì nhận đi."

"Sẽ có phóng viên lại hỏi em những câu hỏi hóc búa đó chứ?"

Thẩm Gia không khỏi run sợ khi nghĩ đến việc phải đối mặt với giới truyền thông, đối mặt với những lời buộc tội đó trên truyền thông.

Phó Minh Viễn nhẹ vỗ về đầu cô, "Không muốn trả lời thì đừng tổ chức họp báo. Em cứ quay phim, không cần để ý đến những hoạt động đó."

Phó Minh Viễn nói một cách đầy khoa trương, đáng tiếc là Phó tổng vẫn chưa hiểu biết đủ về ngành giải trí. Quay phim và các hoạt động quảng bá cho phim là không thể tách rời. Ngay cả khi cô vẫn còn đang đi học, cô cũng đã phải xin nghỉ phép. Ngày bắt đầu quay, Thẩm Gia bị bao vây bởi một nhóm phóng viên.

"Cô nghĩ gì về những bình luận trên mạng về việc mình tham gia vào cuộc hôn nhân của Ninh Nhiên?"

"Cô đã ở đâu vào ngày sinh nhật của mình?"

"Xin lỗi, hiện tại cô vẫn còn ở dưới trướng của Ninh Nhiên chứ?"

"Chiếc nhẫn có phải là quà sinh nhật của Phó tổng không? Đeo nhẫn ngón giữa có nghĩa là hai người đã đính hôn?"

...

Thẩm Gia sửng sốt, phản ứng đầu tiên trong đầu cô lúc đó là: Đã nửa năm trôi qua, làm sao mà bọn họ vẫn còn nhớ những chuyện lộn xộn này?

Trước khi nhận kịch bản này, Thẩm Gia đã đoán xem bọn họ sẽ hỏi chủ đề gì, trong lòng cũng đoán trước chiến lược đối phó, cô không muốn tiếp tục ở trong vòng luẩn quẩn này nữa, có một số việc không thể tránh khỏi không trả lời.

Thẩm Gia hít sâu một hơi, lo lắng giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, "Mọi người, trước tiên hãy im lặng, tôi không thể trả lời nhiều câu hỏi cùng một lúc, đừng lo lắng, tôi sẽ trả lời từng người một. "

"Đầu tiên, tôi rất xin lỗi vì những ý kiến của cư dân mạng về việc tôi dính líu đến hôn nhân của chị Ninh Nhiên mà gây ra dư luận lớn như vậy. Tình cờ là vào đêm sinh nhật, đã khiến mọi người không thể vui mừng đón sinh nhật cùng tôi được. Trong lòng vẫn tràn đầy áy náy, thật là xin lỗi." Thẩm Gia không đợi phóng viên hỏi lại câu hỏi, liền tiếp tục nói: "Đối với câu hỏi thứ hai, tôi đã xem một bộ phim ở nhà vào ngày sinh nhật của mình, sau đó gọi gà rán mang đi ra ngoài ăn rất vui vẻ. Câu hỏi thứ ba, vâng, tôi vẫn là một nghệ sĩ dưới quyền chị Ninh Nhiên, và tôi chưa chấm dứt hợp đồng. Câu hỏi thứ tư, đeo nhẫn ở ngón giữa hoàn toàn là vì tôi nghĩ nhìn cũng được, sau này cũng chính vì chuyện này mà tôi đã tìm hiểu, lúc đó mới biết là ý nghĩa gì, nên bây giờ nhẫn chỉ đeo ở ngón cái, có nghĩa là phú quý."

Thẩm Gia đưa chiếc nhẫn vàng trên ngón tay cái của mình cho máy quay, rồi nhìn Lâm Mông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro