Chương 88: Chụp ảnh kết hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Minh Viễn thật sự thích bức ảnh, lập tức gọi điện thoại để phụ tá liên lạc với cửa hàng chụp ảnh.

Bây giờ thời gian còn sớm, hẹn trước thời gian xong, Phó Minh Viễn đưa Thẩm Gia đi ăn sáng trước.

Sau bũa ăn sáng, lúc đến cửa hàng chụp ảnh đã qua hai giờ, lúc này trong phòng đã bố trí xong tất cả.

Nhiếp ảnh gia cố ý điều chỉnh lịch hẹn để khách tới vào buổi sáng, dọn đường cho Phó Minh Viễn và Thẩm Gia.

Nhiếp ảnh gia có hơi kích động, đây chính là một cặp đôi kín tiếng đến mức người trong giới cũng không hỏi dò được nhiều tin tức, lại để anh ta gặp trực diện. Anh ta muốn nhìn xem có phải tình yêu đích thực trong tin đồn không.

Mấy người Thẩm Gia vừa đến, nhân viên lập tức đi lên thông báo cho chuyên viên quay phim, chuyên viên quay phim đứng lên, thì thấy Phó Minh Viễn dắt tay Thẩm Gia vào cửa.

Thấy người, Thẩm Gia ngượng ngùng rút tay, người đàn ông nắm rất chặt, Thẩm Gia không rút ra được. Cô xấu hổ đi gần sát người đàn ông, giấu tay được nắm chặt ra sau lưng.

Con ngươi nhiếp ảnh gia di chuyển vòng vo, thầm nói, tình cảm không tệ lắm, xem ra tin đồn không hoàn toàn là không có lửa làm sao có khói.

Nhiếp ảnh gia giả bộ không nhìn thấy, mặt mày vui vẻ nhiệt tình mà bắt tay với Phó Minh Viễn. Người đàn ông vẫn không lộ biểu cảm gì, gật đầu với nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia đã sớm được phụ tá Trần ngăn chặn trước, biết boss anh ta không thích nói chuyện, vì vậy chủ động mở miệng giới thiệu, "Nghe tiểu Trần nói, anh Phó muốn chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn, ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn chủ yếu là chụp ảnh mỉm cười ở chính diện là chính. Dĩ nhiên, cũng có thể chụp một vài bức ảnh vui nhộn để làm kỷ niệm, ví dụ như cười to, hôn mặt, véo tai, tạo trái tim... Vân vân. Những cái này đều là tư thế chụp ảnh tương đối hot gần đây..."

Trên mặt Phó Minh Viễn không biểu cảm, thực tế anh nghe rất nghiêm túc. Lúc chụp, anh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà dùng biểu hiện nghiêm túc của anh để chứng minh với nhiếp ảnh gia.

Chuyên viên quay phim đưa ví dụ những tư thế kia, trừ hôn môi thì những thứ khác đều đem ra hết.

Dĩ nhiên, tư thế đúng, chỉ là biểu cảm của người đàn ông có vẻ hơi cô đơn, nhưng điều này không phải là vấn đề lớn lao gì.

Bởi vì tư thế có hạn, nên chụp ảnh rất nhanh. Thẩm Gia kéo Phó Minh Viễn đi chọn ảnh.

Cô chỉ bức ảnh hai người tạo trái tim ở trên đỉnh đầu, vui vẻ nói: "Tấm này quá đẹp, nhất định phải lấy tấm này."

Một bên, nhân viên vội vàng đánh dấu ảnh.

Phó Minh Viễn hỏi, "Còn thích tấm nào?"

Thẩm Gia nhìn ba mươi mấy tấm ảnh, chọn hai tấm nữa rồi rối rắm, "Khó chọn quá, tấm nào cũng đẹp."

Phó Minh Viễn thấy cô lựa chọn khó khăn, rất dứt khoát mà chọn ba tấm còn lại. Sau khi Thẩm Gia lấy được thì gật đầu, tự xếp hàng sáu tấm ảnh này, tấm Thẩm Gia chọn ở chính giữa.

Nhiếp ảnh gia lặng yên nhìn sáu bức ảnh sắp hàng chỉnh tề, anh ta dò xét hỏi một câu, "Đây là?"

"Ảnh sáu ô." Biểu cảm Phó Minh Viễn nghiêm túc, "Dán lên để treo trên đầu giường."

Chuyên viên quay phim ngoáy lỗ tai, treo treo đầu giường hay không không quan trọng, quan trọng là, "Chắc chắn ghép sáu tấm thành một?"

Anh ta chỉ gặp đăng thông báo chính thức ảnh chín ô trên Weibo, chưa thấy ảnh kết hôn ghép lại thành ảnh sáu ô treo đầu giường.

Hơn nữa không phải đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn lên Weibo, nói cho mọi người là xong chuyện sao? Phải ghép lại, còn dán lên sao?

Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Phó Minh Viễn, nhiếp ảnh gia nuốt nghi vấn xuống bụng.

Trong quá trình đợi ảnh, Thẩm Gia và Phó Minh Viễn chọn một khung ảnh màu gỗ hồ đào hợp với phong cách trong nhà ở trong cửa hàng. Ba mươi phút sau, Thẩm Gia ôm cái khung ảnh to bằng nửa người, ngơ ngác ra khỏi phòng chụp ảnh.

Sau một tiếng, trong nhà họ phó, đến lượt mẹ Phó hoảng hốt, bà chỉ cao gần một mét tương khuông, nói, "Đây là cái gì?"

"Ảnh kết hôn." Phó Minh Viễn trả lời, đồng thời đặt giấy đỏ ở trước mặt bà, "Còn có giấy đăng ký kết hôn nữa."

Mẹ Phó thấy giấy đỏ, lập tức tỉnh táo, bà hừ một tiếng, "Con cho là thứ này có thể chọc tức mẹ?"

Thẩm Gia lật đật khoát tay, "Chúng con không muốn chọc tức mẹ, chẳng qua là chúng con, chẳng qua là..."

Phó Minh Viễn nói tiếp, "Chẳng qua là chúng con nói với mẹ một tiếng, chúng con đã đăng ký kết hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro