Chương 90: Đi thăm đoàn làm phim (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đừng kéo rách quần áo..."Thẩm Gia đánh cái tay làm loạn của anh, nhưng Phó Minh Viễn không để ý tới, mà càng đi vào trong hơn, làm cổ áo bị kéo gần như biến hình. Thẩm Gia không thể không cởi áo sơ mi.

Lát nữa còn phải mặc nó quay phim, trong đầu Thẩm Gia nghĩ.

Cởi quần áo ra, vú được bao bọc trong đồ lót nhảy ra, bởi vì quay phim nên nhỏ đi, không lớn như lúc vừa sinh xong, Phó Minh Viễn tiếc rẻ mà véo một cái.

Anh cởi áσ ngực xuống, cúi đầu ngậm đầu ѵú, vừa mút một vừa đưa tay dò vào trong quần cô gái, "Không có nhiều thời gian, chúng ta trực tiếp làm đi."

Tình tiết tập này là Thẩm Gia đang nằm vùng, đóng vai gái đứng đường quyến rũ kẻ thù, nên cô mặc áo sơ mi trắng và váy ôm sát màu đen sáng long lanh, trong quần còn có tất cao màu đen. Phó Minh Viễn không thể chạm vào nơi muốn tiếp xúc nhất như ý mình.

Anh vươn tay lên đến viền tất, định kéo tất xuống, nhưng quả thực váy quá chật, lúc kéo xuống quả thực khó khăn.

Phó Minh Viễn giận, kéo Thẩm Gia đến trước người, đưa lưng cô về phía mình, đẩy cô nằm trên lưng ghế phía trước, kéo cao váy ôm sát, mở ra một cái động vừa đủ để dương vật cắm vào ở vị trí giữa khe mông và hang thịt.

Thẩm Gia thấy anh nổi lên dục vọng, trong lòng biết không thỏa mãn anh chắc chắn sẽ không đi được. Vì vậy cô không do dự nữa, bắt đầu phối hợp với động tác của anh.

Cô cởi giày cao gót, chân trần để thân thể ngồi thấp hơn, nhưng váy ôm sát quá chặt làm cô không có cách dạng chân. Cô chỉ có thể làm tư thế hai chân khép lại, mông đung đưa để anh làm.

Phó Minh Viễn đưa ngón trỏ vào trong lỗ tất, kéo quần lót qua một bên, lộ ra hang thịt giống bào ngư. Trong mắt người đàn ông, cái lỗ hồng hào, lông đen rất là mê người.

Khi chuẩn bị xong, anh ôm eo cô, đặt mông cô lên trên dương vật, chậm rãi cắm vào trong cái lỗ sâu bằng ngón tay.

Đã hơn nửa tháng không làm, động có hơi chặt, quy đầu mới vào, Thẩm Gia đã bấu lưng ghế, thở hổn hển, "Chậm, chậm một chút, đừng nhanh quá, em hơi không quen..."

Phó Minh Viễn cau mày, không hiểu nói, "Không quen?"

Là ý gì?

Làm từ mười sáu tuổi đến bây giờ là hai mươi bảy tuổi, làm suốt mười một năm, giờ mới nữa tháng không làm mà không quen?

Thẩm Gia chậm chầm ngồi xuống, giải thích, "Chân không thể tách ra, quá chặt, hơn nữa đã hai tuần không sinh hoạt, chợt vào nên có hơi sợ..."

Phó Minh Viễn hừ một cách lạnh lùng, "Anh đã nói đừng đi quay phim, anh không thiếu chút tiền này."

Người đàn ông nhấn mạnh cô xuống, gậy thịt đâm lút cán vào trong động.

Anh ôm mông cô cử động, "Em phải luôn nhớ, nhiệm vụ chính của em là ở với anh, cho anh làm, bây giờ ngay cả làm cũng không quen... Anh không vui."

Thẩm Gia yêu kiều mà quay đầu nhìn anh, khóe mắt đỏ bừng do bị làm, "Còn, còn không phải là bởi vì anh rất ít đến thăm em, a á... Tuần, tuần trước em nhớ anh, nghĩ đến mà ướt quần lót, anh quên sao?"

Phó Minh Viễn nhớ tới cái ảnh quần lót ướt đẫm Thẩm Gia gửi cho anh vào hơn nữa đêm mấy ngày trước, dương vật giật giật.

Anh nặng nề mà làm, cắn răng nói, "Ướt vậy à, không tìm người khác chứ?"

"Không, không có..." Thẩm Gia ngẩng đầu lên, nặng nề thở dốc, "Tự dùng tay, sờ..."

Thẩm Gia nói xong thì ghen, đột nhiên quay đầu trừng anh, "Anh thì sao, anh cương cứng nhiều như vậy ngày, không tìm người đàn bà khác chứ?"

Phó Minh Viễn cười khẽ, vỗ mông cô, phát ra tiếng vang "đùng" vang dội, "Anh mà tìm người khác thì sao còn nhịn nhiều ngày như vậy rồi khẩn cấp đến tìm em?"

"Hơn nữa." Người đàn ông kéo cô lên người mình, ghé vào bên tai cô, nói khẽ, "Có cái lỗ của em, sao anh sẽ làm người khác?"

"Lỗ của em vừa khít vừa ướt, giống như có cái miệng nhỏ nhắn, lần nào cũng hút dương vật của anh không chịu buông..." Không biết Phó Minh Viễn học được khẩu dâm từ đâu, anh nói làm Thẩm Gia nhột từ toàn thân đến tim, dâm thuỷ bên dưới chảy ào ào, làm ướt cả mảng tất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro